[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1153: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 5

Chương 1153: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 5Chương 1153: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Tám Xuyên Không 5
Dù sao thì lợn mà, làm gì có ai chê nhiều chứ?
Câu nói này khiến sĩ quan hậu cần và mọi người không nhịn được mà trêu chọc: "Cậu tưởng lợn đực ở bên ngoài đều ngốc hết hay sao?"
Chỉ có mỗi con lợn trước đó là ngốc thôi.
Kế toán Lưu cười hà hà: "Tôi đây không phải là không nhịn được, muốn nỗ lực kiếm tiên cho trang trại nuôi lợn của chúng ta hay sao?"
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Lần trước thì xem như là ngoài ý muốn, nhiều khi, thả lợn nái ra ngoài thật ra cũng tồn tại rủi ro nhất định."
"Vì thế trước mắt vẫn nên dùng lợn đực mà chúng ta nuôi là an toàn nhất."
Điều này thì kế toán Lưu thật sự không biết.
"Vậy thì thôi, không thể đảo ngược mức độ ưu tiên."
Cũng không chắc thịt bằng.
Lý Đại Hà đi ở phía trước: "Lứa này là lứa lợn được bảy tháng tuổi, cũng là lứa lợn phối giống đầu tiên, trước sau tất cả có 10 con."
Kế toán Lưu nhìn, sau đó không khỏi cảm khái một câu.
"Lứa lợn này không nhỏ nữa đâu."
Lúc đó vẫn còn 3 con, đưa cho Kiều Lệ Hoa mang về công xã Thắng Lợi.
Lợn được bảy tháng, đã đạt đến kích thước của lợn trưởng thành, chỉ là còi hơi so với lợn trưởng thành một chút.
"Vậy thì tiếp tục thống kê."
Hơn nữa, cho dù là ăn thì Thẩm Mỹ Vân cũng vẫn không nð, vì số lợn bảy tháng này, tới sang năm cũng có thể trở thành lợn giống.
"Nếu như năm nay giết lợn ăn thịt lợn thì khả năng là sẽ ăn lứa lợn này." Nếu là lợn giống thì Thẩm Mỹ Vân cũng không nỡ động tới, số lợn giống đó đều là những con lợn cực kỳ chất lượng.
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Số lợn này, chúng ta đã từng cân rồi, con nặng nhất là 55 cân, nhỏ nhất cũng hơn 35 cân."
Thẩm Mỹ Vân: "Nhưng lứa này là thích hợp nhất, số còn lại thì đều quá nhỏ."
"Lứa lợn này vẫn còn quá nhỏ, có thể nặng tới 100 cân, nếu như bây giờ ăn thì có hơi tiếc."
Kế toán Lưu không nhịn được nói.
Tâm trạng của kế toán Lưu và sĩ quan hậu cần cũng giống như Thẩm Mỹ Vân.
Cô ấy tiếp tục nhìn phía dưới.
"Đây là lứa lợn con thứ năm, vừa sinh chưa được một tuần, tổng cộng 19 con."
"Đây là lứa lợn con thứ ba, bây giờ được 5 tháng, lứa này có tất cả 22 con."
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng: "Vậy thì đi xem lứa khác."
Kế toán Lưu không nhịn được nói.
"Đây là lứa lợn con thứ tư, hiện tại được ba tháng, tổng cộng 11 con."
"Chưa quyết định vội, để xem xong rồi tính."
"Ngoài ra, còn có một con lợn nái đang chửa, chắc là được hơn 10 con."
"Nếu như tạm thời không tình số lợn trong bụng con lợn nái này thì trang trại nuôi lợn của chúng ta trước mắt có tổng cộng 69 con lợn."
Đây chỉ là thành quả của một năm.
Nói thật là đã rất xuất sắc rồi.
"Nhiều thật đấy."
Kế toán Lưu không nhịn được mà cảm thán một câu.
Nếu như là năm ngoài thì bọn họ có nghĩ cũng không dám nghĩ, tới cuối năm sĩ quan hậu cần có thể lấy về hai con lợn từ chỗ cục cung ứng, thế là xem như là ăn tết to rồi.
Khi nào mà một lúc có hơn sáu mươi con lợn tới thì lúc đó thật sự là lúc giàu có.
Bọn họ lại không nỡ ăn.
"Hay là, năm nay không ăn thịt lợn, chúng ta cứ để nuôi đã, đợi đến năm sau nhiều lợn rồi tính tiếp?"
Kế toán Lưu đề nghị.
Dù sao thì số lợn này cũng là tương lai của bọn họ.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Nhưng những chiến sĩ đều chờ để được ăn thịt lợn."
Đây là sự thật.
"Cả một năm chỉ chờ đến cuối năm được ăn thịt lợn."
Đây cũng là sự thật.
Mọi người lập tức trở nên yên lặng.
Sĩ quan hậu quần đưa ra lời đề nghị: "Hay là thế này, năm nay chúng ta giết trước hai con? Còn lại thì ăn thịt thỏ, dù sao thì thỏ cũng nhiều."
"Thế thịt hai con nào?"
Thẩm Mỹ Vân hỏi: "Tóm lại là không được thịt Tiểu Trường Bạch."
Tiểu Trường Bạch có linh trí, Thẩm Mỹ Vân nhất định phải bảo vệ Tiểu Trường Bạch tới cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận