[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1174: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Chín Xuyên Không 8

Chương 1174: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Chín Xuyên Không 8Chương 1174: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Chín Xuyên Không 8
Chủ nhiệm Lưu chìm vào trầm tư, ông ấy nói: "Quả thật là hơi ít."
"Cuộc sống ở thành phố, khó khăn hơn ở nông thôn biết bao nhiêu, như thế này đi, tôi cũng không nói nhiều, ông lấy ở những đại đội khác san sẻ cho chúng tôi hai con."
"Tôi mượn, sang năm nhất định sẽ trả."
Trong tay ông ta còn có mười mấy con lợn con, để tới cuối sang năm, cũng đã lớn rồi.
Chủ nhiệm Lưu sau khi nghe xong tình hình như vậy, cũng không từ chối.
"Tôi về thương lượng với các xã viên bên dưới, tới lúc đó sẽ cho ngài kết quả."
Khoa trưởng Lý ừm một tiếng.
"Tôi đợi tin tốt của ông."
Nhưng bí thư chỉ bộ già lại đứng lên: "Đại đội chúng tôi bỏ ra ba con."
Ông ấy nói ra chuyện này, người ở phía dưới trầm mặc.
"Cho thành phố rồi thì chúng ta ăn cái gì."
"Đúng vậy, chủ nhiệm Lưu, năm nay đại đội của chúng tôi chỉ còn sống mỗi hai con, một con còn phải để làm giống, chỉ có thể ăn một con."
"Thịt đại đội chúng tôi cũng không đủ ăn, cả năm chỉ trông chờ vào ngày này thôi."
Mọi người đều không bằng lòng.
Động tác của chủ nhiệm Lưu rất nhanh, sau khi trở về liền triệu tập bí thư chỉ bộ của các công xã và các đại đội trưởng tới họp.
Con nhỏ cũng được 50 cân, con to cũng được 75,80 cân.
" Bí thư chỉ bộ già, ông không đùa đấy chứ?"
Lời bí thư chỉ bộ già nói ra là có sự cân nhắc, đại đội của bọn họ trừ đi con lợn nái A Hoa, còn lại vẫn còn tám con. Vừa nói dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn qua.
Một đội sản xuất nhỏ bé của bọn họ mà có tận chín con lợn, hễ là có người muốn giở trò với bọn họ.
(+ ZšE, l#Eš3ÿ): Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội: người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.
Dưới tình hình cả thành phố Mạc Hà chỉ được phân phối có năm con lợn.
Nói thật, trước đây bí thư chi bộ già không biết tình hình này, sau khi biết, ông ấy lập tức giật nảy người, mặc dù ông ấy đọc ít sách, nhưng cây lớn hút gió, vẫn hiểu đạo lý hoài bích kỳ tội.
Tùy ý báo một tin lên trên là đại đội của bọn họ xong đời.
"Được!"
Thế là bí thư hậu cần già đứng dậy: "Đại đội của chúng tôi có thể có thành tích này, là do chủ nhiệm Lâm dẫn dắt tốt, cũng là thanh niên tri thức Thẩm khi đó dạy mọi người biết kỹ thuật nuôi lợn, như vậy nên mới có thể có được như bây giờ."
Ông ấy cần phải tự bảo vệ mình, đương nhiên cũng cần danh tiếng.
Bọn họ đây là vượt quá tiêu chuẩn.
"Hiện giờ nếu như trên thành phố thiếu thịt lợn, đại đội của chúng ta tất nhiên là phải làm việc nên làm."
Dù sao thì cấp trên cũng đã quy định rồi, hạn ngạch nuôi lợn của một đội sản xuất chỉ được có hai con.
Chủ nhiệm Lưu khen ngợi: "Mọi người đều phải học theo bí thư chi bộ già của đại đội Tiến Lên, ông ấy là tấm gương dành cho mọi người."
Có sự đi đầu của ông ấy, những người khác lập tức đưa mắt nhìn nhau: "Đại đội chúng tôi có ba con, đưa ra một con đi."
"Tốt, đại đội Khang Trang một con." "Vậy một con còn lại sẽ lấy ở công xã, vậy là được rồi, cuộc họp kết thúc ở đây, bây giờ tôi sẽ đi trả lợi lại khoa trưởng Lý."
Mọi người tất nhiên không có lý do để không đồng ý.
Sau khi giải tán cuộc họp.
Có người không nhịn được mà nói với bí thư chỉ bộ già: "Ông cũng thật là, đưa cho nhiều như vậy thì người của đại đội mình phải làm sao?"
Bí thư chỉ bộ già mỉm cười: "Đại đội chúng tôi ăn uống tiết kiệm một chút là được."
Đại đội của bọn họ có thể nuôi sống được nhiều lợn như vậy, còn có một chuyện quan trọng nữa đó chính là khi đó vào thời điểm lũ lụt, đại đội bọn họ xem như là giữ gìn hoàn chỉnh nhất.
Nên mới có những con lợn như bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận