[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1177: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Xuyên Không 2

Chương 1177: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Xuyên Không 2Chương 1177: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Xuyên Không 2
Nhị Nhạc ngoan ngoãn gật đầu: "Con sẽ nghe lời chị Miên Miên."
Điều này khiến Triệu Xuân Lan hài lòng.
Thẩm Mỹ Vân thầm nghĩ, dạy con không phải là dạy như vậy, nhưng Nhị Nhạc cũng không phải con cô, vì thế cô cùng không quan tâm tới việc không liên quan đến mình.
Nhưng Thẩm Thu Mai nhìn thấy thì lắc đầu: "Vẫn là mọi người dễ tính, tóm lại là tôi mà ra ngoài có đánh chết cũng không muốn dẫn con theo."
Quá phiền phức, một lát muốn cái này, lát sau lại muốn cái kia.
Còn khóc lóc lèo nhào.
Thật sự là quá đau đầu.
Lý Hà vợ của trung đoàn trưởng Tần ở bên cạnh, cũng gật đầu theo: "Bốn đứa con nhà tôi, tôi không định dẫn theo đứa nào cả."
Triệu Xuân Lan xem như là quen đường quen nẻo: "Nhà khách của thành phố Cáp, thật sự rất thoải mái, còn cung cấp nước nóng, chúng ta coi như là người nhà của quân nhân, hơn nữa còn có ưu đãi."
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Vậy chúng ta đi thôi nhỉ?"
Thành phố Cáp cách khá xa.
"Được, bắt xe tới sớm một chút, đến tối cũng chưa chắc là có thể về được."
Chỉ có cô và Triệu Xuân Lan dẫn con theo.
"Nếu như đến tối mà không về được thì chúng ta sẽ ở nhà khách bên đó."
Dẫn đứa này, không dẫn đứa kia, về nhà lại cãi nhau.
Mọi người đều đói lả.
Nghe mọi người nói xong, Thẩm Mỹ Vân lại càng tò mò hơn về thành phố Cáp.
Từ Mạc Hà tới thành phố Cáp cũng khá xa, đi xe thì phải chuyển hai chiếc. Buổi sáng hơn bảy giờ xuất phát từ nhà đi, tới bến xe thành phố Cáp thì đã là hơn hai giờ chiều.
Nhưng vẫn coi như là đắt hơn một chút so với ở nhà.
"Tôi thật sự không thể ngờ là từ thành phố Mặc Hà chúng ta mới thành phố Cáp lại xa như vậy."
Đương nhiên là ở trên người Miên Miên cũng có.
Dựa vào kẹp và hạt sự cùng với nước, bọn họ cũng xem như là vẫn khá ổn.
May mà Thẩm Mỹ Vân đã quen rồi, trên người lúc nào cũng có ít kẹo, hạt dựa, còn mai theo một cái ấm nước, nếu không thật sự không thể chịu đựng được suốt đường đi.
Ngồi xe cà nửa ngày trời, còn xa hơn cô về nhà mẹ, từ thành phố Mạc Hà tới đại đội Tiến Lên, ngồi xe buýt cũng mới có hai, ba tiếng đồng hồ.
Cô cũng dắt Miên Miên xuống xe, vừa xuống xe đã nhìn thấy cảnh tượng xung quanh. Không thể không nói thành phố Cáp đúng là một thành phố lớn, đường xá xung quanh rất rộng, xe con đi qua đi lại.
"Đi đi đi, mau đi mua cái gì ăn."
Cô ấy dắt Nhị Nhạc xuống xe.
Triệu Xuân Lan cũng không khá hơn là bao, cô ấy đói tới mức choáng váng: "Trước đây 12 giờ là tới, đường này hôm nay gặp phải tuyết lớn cản đường, vòng một vòng, đói chết đi được."
Thẩm Mỹ Vân và những người khác tất nhiên là đồng ý.
Thời gian đến thành phố Cáp phải gấp đôi.
Mọi người đi qua đi lại, người thì mặc áo bông liền mũ, người thì mặc trang phục cách mạng Liên Xô đẩy chiếc xe đạp phượng hoàng, xuyên qua đài tưởng niệm phòng lũ treo cờ đỏ.
Không che giấu được sự kiêu ngạo và thể diện trên khuôn mặt. Vừa nhìn liền biết là người thành phố, tinh khí thần ở trên người cũng thật khác biệt.
Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy vài chiếc xe con, phải biết là ô tô con ở thành phố Mạc Hà thì cả một buổi sáng cũng không nhìn thấy một chiếc.
Nhưng từ lúc bọn họ tới đến giờ đã nhìn thấy ba chiếc rồi.
Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân có hơi bất ngờ: "Thành phố Cáp này đúng là không tệ."
Rõ ràng là không thua kém gì Bắc Kinh.
Đặc biệt là cô còn nhìn thấy rất nhiều nữ đồng chí, đều uốn tóc xoăn, mặc áo choàng, con đi giày cao gót.
Nói thật chỉ có mỗi phương diện ăn mặc thôi đã đẹp hơn thành phố Mạc Hà rồi.
Người đi bên đường, không kìm được mà liếc nhìn cô, đang định nói là nhà quê ở đâu ra đây, nhưng vừa quay đầu lại khi đối diện với khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp của Thẩm Mỹ Vân, mấy chữ đồ nhà quê kia lập tức không nói được ra nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận