[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1178: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Xuyên Không 3

Chương 1178: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Xuyên Không 3Chương 1178: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Xuyên Không 3
Thật sự là phong cách ăn mặc, trang điểm của đối phương còn sành điệu hơn những người bản địa như bọn họ.
Vừa nhìn là biết tới từ Bắc Kinh, Thượng Hải, chỉ có những thành phố lớn như vậy mới có thể nuôi dưỡng ra được dáng vẻ của người thành phố trên người vị nữ đồng chí ở trước mặt này.
Nghĩ tới đây, người đi đường kia lại bắt đầu ra vẻ là chủ nhà.
"Lần đầu tiên tới thành phố Cáp chúng tôi đúng không?"
Thẩm Mỹ Vân có hơi bất ngờ, không ngờ trên đường lại có người bắt chuyện với cô.
Cô gật đầu, nhìn ngó xung quanh: "Đúng là lần đầu tới."
"Vậy thì cô phải vui chơi hết mình, công viên Nhi Đồng, đài tưởng niệm phòng lũ, bờ sông Tùng Hoa, cung văn hóa công nhân của thành phố Cáp chúng tôi, đều là những nơi rất tuyệt.
Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Cảm ơn chị."
Đây đúng là niềm vui bất ngờ.
Người kia vừa nghe: "Giờ này không dễ mua được đồ ăn đâu."
"Vậy thì đắt lắm, như này đi..."
Thẩm Mỹ Vân và mọi người nhìn nhau: "Lỡ làng trên đường, không biết tiệm cơm quốc doanh có còn gì ăn không?"
Bây giờ là hai giờ chiều rồi, trước không có làng, sau không có quán.
"Nếu như mọi người tin tôi thì đi thẳng qua hai con phố, rẽ trái nhìn thấy biển hiệu màu trắng treo trước cửa, tới đó bảo hai vợ chồng già làm cho mọi người bát mì."
"Chúng tôi vừa mới xuống xe, không biết ở gân đây có chỗ nào ăn ngon, bổ, rẻ không?”
Thẩm Thu Mai ở bên cạnh hiểu được: "Vị đồng chí vừa rồi là nhìn thấy mặt của Thẩm Mỹ Vân nên mới chủ động giới thiệu với chúng ta."
Triệu Xuân Lan ở bên cạnh không nhịn được nói: "Chị tới thành phố Cáp bao nhiêu lần rồi mà lần đầu tiên thấy có người qua đường tốt như thế này."
"Những lần trước đều chế nhạo bọn chị là đồ nhà quê."
Thẩm Mỹ Vân cảm ơn đối phương, đợi đối phương đi rồi.
Việc này...
Vừa nói xong, mấy người tất nhiên là đi tìm chỗ mà người qua đường vừa rồi chỉ.
Đi được nửa đường: 'Không phải là đối phương lừa chúng ta đấy chứ?"
Đây là sự thật.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Tới xem xem, nếu như là lừa thì chúng ta lại rời đi"
Ông lão làm mì dương xuân nói: "Có, mọi người là từ nơi khác tới đi hội chợ đúng không?”
Thẩm Mỹ Vân mà mọi người biết ngay là đã tìm đúng chỗ rồi.
Sau khi đi hết hai con phố, quả nhiên là nhìn thấy một một biển hiệu màu trắng, bên trên viết mấy chữ mỳ mì dương xuân Trương Ký.
"Cũng đúng."
"Đồng chí, giờ này còn mì dương xuân không?"
"Dù sao thì chúng ta cũng có bao nhiêu người như thế này."
Thẩm Mỹ Vân và mọi người gật đầu.
"Vậy thì mọi người phải nghỉ một đêm ở đây rồi."
Ông già đứng dậy, mở bếp than ra, đợi than tổ ong cháy rực lên, nước trong nồi nhôm cũng bắt đầu sôi ùng ục.
"Ba hào một bát mì dương xuân, các cô ăn mấy bát?"
"Ba hào á." Triệu Xuân Lan cảm thấy quá đắt, nhưng nghĩ lại thì ra ngoài cũng đã ra ngoài rồi, cũng không thiếu chút tiền này.
Thế là cô ấy liền nói: "Tôi một bát, nước dùng là có thể thêm tùy ý đúng không?"
Đồng chí già nhìn cô ấy một cái, không hề thấy bất ngờ: "Nước dùng uống tùy thích."
"Vậy được, chúng tôi cũng muốn một bát."
"Bốn người, bốn bát."
Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên chia nhau ăn một bát, dù sao thì cô nghĩ là không đủ ăn thì tính tiếp.
Đồng chí già kia gật đầu và bắt đầu bận rộn, thả vào loại mì sợi nhỏ, tròn xoe vào nồi nước sôi.
Sau đó đun sôi thì mì nổi lên.
Ông ấy bận rộn trên cái thớt ở bên cạnh, bày bốn chiếc bát tô ra, cho nước tương, muối, hành hoa, cuối cùng là múc một thìa mỡ lợn trắng tinh cho vào từng bát.
Lúc dùng cái muôi sắt to múc múc một muôi nước dùng đang sôi sùng sục đổ vào, mỡ lợn theo đó mà nổi lên.
Một mùi thơm khó tả tràn ngập trong không khí.
"Ông ấy dùng mỡ lợn à."
Một muôi tô như vậy, cho hết cả vào, chẳng trách mà lại bán đắt như vậy, những ba hào một bát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận