[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1182: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Xuyên Không 7

Chương 1182: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Xuyên Không 7Chương 1182: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Xuyên Không 7
Mua đồ xong. Thẩm Mỹ Vân dẫn cô bé vào trong công viên Nhi Đồng, có rất nhiều hạng mục.
Một gian hàng đông người nhất là xiếc gấu trúc đang diễn xiếc.
Chú gấu trúc béo múp dẫm lên trục lăn, đang tung hứng qua lại.
Thấy mọi người thỉnh thoảng lại vỗ tay.
Miên Miên càng mê mẩn, cô bé thấp giọng nói với Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ ơi, gấu trúc không phải là quốc bảo sao? Sao nó còn phải đi diễn xiếc?"
Cô bé còn nhìn thấy có người cho tiền nữa.
Thẩm Mỹ Vân cũng là lần đầu tiên nhìn thấy gấu trúc diễn xiếc, rõ ràng là cũng bị sốc, cô nghĩ ngợi một chút rồi giải thích: 'Gấu trúc bây giờ chưa có giá trị như sau này, bọn chúng cũng phải kiếm sống."
Cuộc sống ép buộc, đa tài đa nghệ.
Xe đạp, kèn sorna cùng nhau xuất trận.
"Vậy thì gấu trúc bây giờ thảm quá."
"Để mọi người chê cười rồi, nào nào nào, thay con khác, để gấu trúc biểu diễn đi xe đạp, thổi kèn sorna cho mọi người xem."
Lại nhìn con gấu trúc ở trước mắt này, từ trên trục lăn rơi xuống, lại còn bị đánh.
Cô bé nhìn thấy gấu trúc trong tương lai rồi, đều là ở trong nhà, ăn măng trúc, cuộc sống sung sướng biết bao.
Vừa nói xong thì gấu trúc chuẩn bị đi ra.
Đây cũng là chuyện không biết phải làm thế nào.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy quốc bảo gấu trúc thổi kèn sorna, hôm nay xem như là mở mang kiến thức rồi.
Thẩm Mỹ Vân: "..." Không được, vỡ mộng rồi.
Gấu trúc thuần thục dùng hai bàn chân đạp lên xe, móng vuốt thì quặp lấy kèn sorna, đặt lên miệng và thổi mạnh.
Thật đúng là không thể tin được.
Gấu trúc ở thập niên 70 lại còn biết diễn xiếc!II
Sau khi Thẩm Mỹ Vân xem xong mà vẫn chưa thấy đã, thưởng cho gấu trúc một hào, gấu trúc còn chắp tay chào cô.
Đúng thật là mở rộng tâm mắt.
Bỏ ra một hào mà được hưởng đãi ngộ mà bỏ ra hàng triệu tệ cũng không có được, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy chuyến đi này rất đáng.
Nhưng lần này, gấu trúc còn ôm cô bé nữa.
"Mẹ ơi, gấu trúc ôm con, gấu trúc ôm con."
Miên Miên vui vẻ mặt đỏ hây hây, dù là trên đường về cũng vẫn còn thấy kích động.
Việc này...
Trước đây, cô bé chỉ nhìn thấy gấu trúc qua của kính, muốn sờ cũng không sờ được.
Miên Miên cũng vậy, cầm một hào thả vào trong chậu, kết quả là còn được gấu trúc ôm một cái.
Điều này khiến Miên Miên có một loại cảm giác không chân thực, cảm giác hưng phấn đó kéo dài mãi tới khi về tới nhà khách.
Mọi người đều nghỉ ngơi xong và ra ngoài rồi, chuẩn bị tới nhà tắm.
Kết quả thì nhìn thấy Miên Miên đang vô cùng hứng khởi.
Triệu Xuân Lan tò mò hỏi một câu: '"Miên Miên gặp chuyện gì vui sao?"
Miên Miên nói: 'Dì Xuân Lan, cháu nhìn thấy gấu trúc rồi, gấu trúc còn ôm cháu nữa. Triệu Xuân Lan vốn muốn nói là gấu trúc thì có gì đáng xem đâu, nhưng khi chú ý tới đôi mắt phấn khởi của Miên Miên, lập tức nuốt lại những lời nói đó.
"Wow, vậy thì cháu cũng quá là may mắn rồi."
Có lẽ cô ấy muốn học theo Mỹ Vân, làm một phụ huynh không làm con cái mất hứng.
Miên Miên nghe tới đây thì lại càng kích động, siết chặt nắm tay nhỏ, thấp giọng nói với Nhị Nhạc: "Gấu trúc mềm mại, khắp người toàn là lông, mũm mĩm ôm rất thích."
Nhị Nhạc tỏ ra ngưỡng mộ: "Biết trước thì em cũng đi với chị."
Đáng tiếc là lại không biết trước.
"Được rồi, được rồi..." Triệu Xuân Lan nhanh chóng ngắt lời: 'Không phải là muốn tới nhà tắm công cộng đi tắm hay sao? Nhanh lên một chút, chúng ta đi sớm một chút, tránh đi muộn lại phải tắm lại nước tắm của người khác."
Vừa nói xong, sự chú ý của đứa trẻ lập tức được chuyển hướng.
Thẩm Mỹ Vân lập tức quay về, bỏ đồ vào trong phòng, tiện thể để cho Miên Miên lấy hai chiếc khăn tắm từ trong Bào Bào.
Đều là loại sản phẩm lỗi, màu sắc rất quê mùa.
Nhưng hơn một cái là sạch sẽ.
Sau khi mang hai chiếc khăn tắm tới nhà tắm công cộng và lấy ra liền bị Triệu Xuân Lan và mọi người chú ý tới.
"Cô còn đi mua cả khăn tắm à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận