[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1186: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Mốt Xuyên Không 3

Chương 1186: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Mốt Xuyên Không 3Chương 1186: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Mốt Xuyên Không 3
Không hề giống bộ dáng âm trầm như lần đầu tiên gặp mặt, người lại càng thêm sành đời và khéo đưa đẩy.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Cậu ở phòng nào?
Loại người không thể lộ ra ngoài ánh sáng như Kim Lục Tử, làm sao có thể ở phòng tiếp khách chứ, ở thành phố Cáp cậu ta có hang ổ của mình, chỉ là hang ổ bị người ta tiêu diệt sạch sẽ.
Lúc này mới hết cách mới đi tới phòng tiếp khách, nhưng cậu ta lại không có chứng minh, không thể vào phòng lúc này mới ở bên ngoài hút thuốc.
Cũng may người mù lang thang ở thành phố Cáp cũng khá nhiều.
Giống như cậu ta vậy nên không có người đến xua đuổi.
Thẩm Mỹ Vân hỏi xong thì hiểu ra, cô suy tư: "Chứng minh của tôi là của đơn vị, cậu không dùng được."
"Như vậy đi, cậu có quen biết người nào ở gần đây không?"
Nếu không ở nơi náo nhiệt nhất, thì ở nơi ít người nhất.
Kim Lục Tử suy tư một chút: "Có thì có, chẳng qua..."
Thẩm Mỹ Vân đau đầu: "Vậy cậu ngủ ở đâu?"
Cái này cũng không được, cái kia cũng không được.
Cậu ta là người có lòng phòng bị cao, tính cảnh giác cũng mạnh, cho nên cho dù là gặp phải nguy hiểm, cậu ta cũng không đi tìm người quen.
"Tôi vốn định tới đây thử vận may, nếu như phòng tiếp khách không cho ở, tôi sẽ tới gầm cầu ngủ."
"Cái này...
Nhưng biết thì sao.
Thẩm Mỹ Vân nhíu mày: "Gầm cầu? Cậu có biết nhiệt độ buổi tối bên ngoài thấp thế nào không?"
Biết chứ.
Dù sao anh ấy cũng luôn làm như vậy mà.
Một chút tâm tư kính trọng cũng không còn, cô nhớ rõ trong sách nói Kim Lục Tử trong tương lai tâm cơ thâm trầm, mà tài sản hùng hậu, hơn nữa còn là nhà từ thiện lớn.
Buôn bán chính là đầu cơ trục lợi, nếu bị người ta bắt được, tội hơi nghiêm trọng là có thể bị bắn chết.
Nhìn Kim Lục Tử như vậy, Thẩm Mỹ Vân xoa mi tâm: "Cậu rất biết cách trà trộn."
Công việc này của bọn họ mấy năm trước còn ổn, hiện giờ chính sách thắt chặt, càng ngày càng không thể để người khác nhìn thấy.
Nhưng...
Thẩm Mỹ Vân: "Đi đến lầu Đồng Tử hoặc là khu phức hợp, dành riêng cho người mù ở đó, cậu trà trộn một đêm, chắc là không sao đâu."
Cô ngẫm nghĩ chốc lát: "Tôi có một chỗ, cậu có thể đi tìm."
*Gắn filter, bộ lọc hiểu đơn giản là thấy người ta tốt đẹp.
Thẩm Mỹ Vân không biết, đó là bởi vì Kim Lục Tử có dùng bộ lọc với cô*, cho nên ở trước mặt cô tự nhiên cũng thả lỏng hơn.
"Ở đâu?"
Người thanh niên trước mặt này có chỗ nào giống đâu.
Mấy chỗ đó, tốt xấu lẫn lộn.
Không dễ bị bắt.
Kim Lục Tử nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng không từ chối.
"Lát nữa tôi đi xem thử."
Dựa theo phong cách làm việc lúc trước của cậu ta chắc chắn sẽ không đi, nhưng nếu Thẩm Mỹ Vân nhắc tới chỗ đó thì rõ ràng có thể đi.
Bản thân Kim Lục Tử cũng không nhận ra, cậu ta có thêm vài phần tin tưởng đối với Thẩm Mỹ Vân.
"Ừm..."
"Đồ đạc của cậu đều bị tịch thu, còn tiền ở trọ không?"
Câu hỏi này khiến Kim Lục Tử bối rối
Anh cởi đồng hồ trên cổ tay, vẫn là thương hiệu Thượng Hải: "Tôi có cái này."
Thẩm Mỹ Vân: "Thôi quên đi..."
Cô sờ sờ túi áo, đưa một tờ đại đoàn kết qua: "Cậu dùng trước đi, sau này trả lại cho tôi."
Tay cô tinh tế trắng nõn, ngón tay màu hồng nhạt, tạo nên sự đối lập rõ ràng với màu sắc của tờ đại đoàn kết .
Điều này làm cho Kim Lục Tử sững sờ một lát, chợt cười khổ một tiếng: "Cám ơn."
Tiền lần này cậu ấy mang tới thành phố Cáp đều kiếm người ở chợ đen mua hàng, nhưng hàng lại bị tịch thu.
Người cũng thiếu chút nữa không còn.
Đừng nói tiền, có thể chạy thoát đã may mắn rồi.
Nhận số tiên này Kim Lục Tử có cảm giác không chân thật lắm, vẻ mặt cậu ta phức tạp nói: "Cô cứ vậy mà tin tưởng tôi?"
Dù sao, hiện tại trên người cậu ta không có tiền, nhưng là đối phương không chỉ là cho cậu ta mượn tiên, còn muốn làm ăn với cậu ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận