[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1188: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Mốt Xuyên Không 5

Chương 1188: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Mốt Xuyên Không 5Chương 1188: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Mốt Xuyên Không 5
Buổi tối không xe hơi, cô dân theo Miên Miên, sợ khá khó đi.
"Không xa, chỉ mười phút, sau khi cô đi qua tháp chống lũ, đi thẳng thêm hai con phố là được."
"Tôi ở bên ngoài gian phòng kia, giường lớn có chừng mười người, cô thổi còi là tôi có thể nghe thấy."
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân hoàn toàn yên tâm.
"Được rồi, tôi biết rồi."
Sau khi đối phương rời đi.
Thẩm Mỹ Vân vào phòng, buộc khăn quàng cổ cho Miên Miên: "Đi thôi, cùng mẹ ra ngoài một chuyến, áo khoác quân đội bên trong Bào Bào và chăn bông, đến lúc đó lấy mười bộ ra."
Miên Miên đột nhiên mở to mắt.
Miên Miên nghe như lọt vào trong sương mù: "Vậy sao?"
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu, thắt cho cô bé một cái nơ bướm, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác.
Cũng do hiện tại cái gì cũng bị hạn chế mua, cho nên mới tương đối quý giá.
"Đúng rồi, vật tư trong Bào Bào rất nhiều, không bán ra ngoài, qua vài năm nữa sẽ không đáng tiền."
*Phấn điêu ngọc trác (ngọc đã được mài dũa; ý chỉ trẻ con xinh đẹp đáng yêu)
Chờ qua vài năm nữa khi kinh tế thị trường mở rộng, những thứ này từ từ sẽ mất giá.
"Mẹ, mẹ lại muốn làm ăn với chú kia sao?"
Miên Miên vừa nghe vậy ánh mắt lập tức sáng lên: "Còn muốn ăn thịt bò hầm cà chua." Thẩm Mỹ Vân nhéo mặt cô bé: "Vậy vất vả Miên Miên nhà ta đi theo mẹ một chuyến, chờ bán chuyến vật tư này, chúng ta tìm nơi không có người, ăn một nồi miến khoai tây nha."
Thời tiết lạnh lão này, ăn một nồi miến khoai tây nóng hôi hổi là thoải mái nhất.
"Dù sao cũng nghe lời mẹ."
Ngay cả khi đi ra ngoài chuyển hàng hóa, cũng kích động hơn một chút.
Được!
Lần này, Miên Miên cực kỳ mừng rỡ.
"Có thểt"
Chỉ có thể nói tác dụng của củ cà rốt* là rất rõ ràng.
Hơn nữa nơi này của bọn họ có một phòng, dành riêng cho công an, thuận tiện cho mọi người đến kiểm tra phòng, cũng phòng ngừa bọn đạo chích và kẻ mù bên ngoài.
Nhân viên nhà khách gật đầu: "Vậy các cô đừng quá muộn, buổi tối chỗ chúng tôi sẽ có công an đến kiểm tra phòng."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Có chút việc, chúng tôi sẽ quay lại ngay."
Thẩm Mỹ Vân dẫn cô bé ra khỏi phòng tiếp khách, đi thẳng tới nói cán sự trực đêm phòng tiếp khách, họ còn gật gật đầu vê hướng Thẩm Mỹ Vân: "Đồng chí, cô muốn đi ra ngoài?"
Phòng tiếp khách ở nơi này của bọn họ có liên quan đồn cảnh sát hệ, thuộc cơ quan nhà nước.
*Chắc là mồi nhử/ phần thưởng
Đầu năm nay khắp nơi đều kiểm tra nghiêm ngặt, nếu không có chứng minh, người bình thường có thể nói là nửa bước khó đi.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy hơi bất ngờ, cô rùng mình: "Tôi biết rồi, chúng tôi sẽ trở lại nhanh thôi.
Sau khi cô dẫn Miên Miên đi ra ngoài, gió lạnh bên ngoài bỗng thổi tới, Thẩm Mỹ Vân nắm tay Miên Miên, nhanh chóng biến mất trên đường.
Họ đi chân trước.
Công an đồn công an chân sau đã theo tới trực đêm.
"Hôm nay thế nào?"
"Hôm nay có vài vị đồng chí tới, nhưng bọn họ đều là vợ bộ đội, lấy chứng minh là bộ đội đóng dấu."
"Vậy thì được, vậy tôi còn có thể ăn một bữa cơm trôi chảy rồi, tối nay sẽ tới kiểm tra phòng."
Người công an trẻ tuổi kia cũng thở phào nhẹ nhõm theo.
Chuyện đến phòng tiếp khách kiểm tra phòng này, tất cả mọi người không ai muốn, thời tiết quá lạnh, thà làm ổ ở phòng trực ban hoặc là trong nhà cũng không muốn chạy ra ngoài.
"Chỗ Tiểu Từ, còn cần cậu giúp che chở."
"Có chuyện gì cậu cứ gọi tôi."
Tiểu Từ chính là cán sự Từ của phòng tiếp khách.
Đối phương gật đầu.
Một bên khác, Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên dựa theo tuyến đường Kim Lục Tử nói, một thẳng tới đường giải phóng.
Cô tìm kiếm khắp nơi, quả nhiên thấy được cửa sổ kia, nhưng trời sắp tối rồi, bên ngoài cũng không có đèn đường.
Thế cho nên khắp nơi đều là một mảnh đen tuyền.
Nếu không phải trên trời còn treo một vầng trăng cong màu bạc, sợ là đưa tay không thấy được năm ngón.
Bạn cần đăng nhập để bình luận