[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1193: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Hai Xuyên Không 1

Chương 1193: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Hai Xuyên Không 1Chương 1193: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Hai Xuyên Không 1
Thẩm Mỹ Vân chọn một cái, cô ừ một tiếng: "Thêm cây này."
"Lục lục đại thuận.'*
*Mọi thứ đều trôi chảy, thuận buồm xuôi gió.
Ông chủ: "..."
Không thể không nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân: "Sao vậy?"
"Cô không đi buôn bán, thật đáng tiếc."
Thẩm Mỹ Vân cười khúc khích: "Vậy sau này tôi có thể tìm một công việc giống vậy."
Thấy cô nói thế.
"Tổng cộng hai đồng rưỡi."
Triệu Xuân Lan nhịn không được nói thầm: "Mỹ Vân à, vừa mới bắt đầu êm đã mua nhiều như vậy, phía sau thế nào?"
Sau khi rời khỏi chỗ bán bánh quai chèo.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, lấy tiên từ trong túi ra đưa qua: "Tổng cộng hai đồng rưỡi, ông đếm một chút."
Thẩm Mỹ Vân xách bánh quai chèo, ngón tay màu trắng bị hằn ra dấu, cô nhíu mày: "Đi một bước tính một bước."
Ông chủ cho rằng cô nói đùa, nhanh chóng cân xong sáu cây bánh quai chèo: "Năm cân hai, tính cô năm cân."
Ôi chaol
Thẩm Mỹ Vân từ chối: "Chị, bây giờ em còn xách nổi, đợi lát nữa xách không được sẽ nói." Miên Miên cũng nói theo: “Con sẽ xách giúp mẹ.”
Triệu Xuân Lan lắc đầu: "Em đưa đồ cho chị, chị xách là được."
Nhị Nhạc đã kiếng mũi chân muốn giúp mẹ mình xách đồ, thế nhưng cậu bé còn quá nhỏ, Nhị Nhạc ba tuổi còn chưa cao bằng Miên Miên.
Triệu Xuân Lan hâm mộ nói: "Vẫn là nuôi con gái tốt hơn."
Thẩm Mỹ Vân nhìn Nhị Nhạc: "Nhị Nhạc nhà chị không giống vậy sao?"
Nếu con gái tri kỷ là đây.
"Đi đi đi, mẹ tự xách, xách không nổi lại nói."
Mua hạt dưa.
Ngoại trừ thịt bò khô, Thẩm Mỹ Vân ngược lại không mua những thứ khác, còn Triệu Xuân Lan thì mua nhiều.
Đoạn đường tiếp theo.
Nhưng hiếm khi có thể cùng mẹ đi ra ngoài, rốt cuộc vẫn không giận dỗi nữa.
Mua đậu phộng.
Nhị Nhạc bị xua đuổi, có chút thất vọng.
Mua kẹo đều mua nửa cân như nhau.
Mua một túi hạt dẻ chiên.
Triệu Xuân Lan mua một túi bánh xốp hạch đào, trẻ con trong nhà nhiều nên Thẩm Thu Mai mua thêm hai túi, Lý Hà mua một túi.
Thẩm Mỹ Vân hỏi Miên Miên có muốn hay không?
Miên Miên lắc đầu: "Con không thích ăn."
Cô ngược lại càng thích ăn bánh quai chèo mua trước đó.
Thẩm Thu Mai nghe vậy thì bất ngờ: "Lần đầu tiên nghe thấy có đứa bé không thích ăn bánh xốp hạch đào."
Tam Ny và Tứ muội nhà bọn họ, mỗi người một lần có thể ăn hết một túi. Miên Miên nắm tay Thẩm Mỹ Vân: "Không thích ăn, có sao không mẹ?"
Thẩm Mỹ Vân: "Con đi xem có thứ gì muốn ăn không?"
Miên Miên tất nhiên là đồng ý rồi.
Đoàn đường tiếp theo nữa.
Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy kẹo đậu phộng màu trắng: "Từng ăn chưa?"
Miên Miên lắc đầu.
Thẩm Mỹ Vân mua nửa cân cho cô bé thử.
Đậu phộng bên trên áo một lớp bột mì và đường màu trắng, cắn một cái, bên trong chính là đậu phộng thơm ngon.
Miên Miên ánh mắt sáng lên: "Mẹ, cái này ăn ngon."
"Vậy cân thêm một cân."
Bên kia...
Nhị Nhạc cũng đang vòi vĩnh Triệu Xuân Lan: "Mẹ, con muốn ăn kẹo đậu phộng.
Triệu Xuân Lan: "Không phải mẹ đã mua cho con nhiều đồ ăn ngon như vậy sao? Đậu phộng, kẹo hoa quả đều có, sao phải mua cái này?"
Giá tiền này cũng sắp bằng với giá đường rồi.
Cái đồ chơi gì.
Mà có thể bán đắt như vậy.
Dù sao Nhị Nhạc mặc kệ, cậu muốn ăn.
Cuối cùng, vòi vĩnh mãi khiến Triệu Xuân Lan không có cách nào, miễn cưỡng mua hai lạng, vừa quay đầu thì bắt gặp Thẩm Mỹ Vân mua hai cân.
Triệu Xuân Lan: ”...'
"Mỹ Vân, có phải em đã quá nuông chiều trẻ con rồi không?"
Miên Miên nói một tiếng ăn ngon, cô lập tức mua gấp đôi. Thẩm Mỹ Vân cầm kẹo đậu phộng: "Tuổi thơ của trẻ con chỉ có một lần mà thôi, muốn cái gì, chỉ cần không quá đáng, em đều sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn con bé."
Giống như sau khi cô lớn lên, có thể mua nổi cây kem to khi còn bé ăn không nổi kia.
Sau đó, cô mua rất nhiều, nhưng đều không ngon như lúc nhìn người khác ăn lúc bé.
Cái loại kem trắng sữa và hạt vừng giòn bọc một tầng chocolate mỏng manh đó là mùi vị cả đời này cô không quên được.
ebookshop.vn
Bạn cần đăng nhập để bình luận