[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1219: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Lăm Xuyên Không 2

Chương 1219: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Lăm Xuyên Không 2Chương 1219: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Lăm Xuyên Không 2
Quý Trường Tranh là binh lính dưới tay ông ấy, nếu anh đi rồi, tất nhiên ông ấy không nỡ, nhưng chẳng còn cách nào.
Quý Trường Tranh là lính của ông ấy, nhìn từ một góc độ khác, đây cũng là đứa nhỏ ông ấy chứng kiến nó lớn lên.
Ông ấy năm mười mấy tuổi đã tới nơi này, mò mẫm lăn lộn một đường cho tới hôm nay.
Khi sư đoàn trưởng Trương biết rõ tương lai anh có một con đường dễ đi hơn, ông ấy sao nỡ lòng bẻ gãy cánh của anh chứ.
Nói thật, nếu là đổi người khác đến, ông ấy chắc chắn sẽ mở miệng mắng, ông già không biết xấu hổ đến đào người góc tường.
Nhưng người này là lão Cao.
Là người lúc trước đưa Hàng Vi Quốc từ nơi này ra ngoài, hơn nữa còn giúp Hàng Vi Quốc tuổi còn trẻ mà chức vị không thấp hơn mình bao nhiêu.
Cho nên, ông ấy không thể mắng.
"Không đi."
Giọng điệu Quý Trường Tranh bình thản: "Tôi nghĩ kỹ rồi, ở lại Mạc Hà."
"Thật sự không đi?" Đồng chí Cao dùng tình cảm đả động: "Nếu cậu trở lại Bắc Kinh, còn có thể đoàn tụ với cha mẹ cậu."
Từ đầu tới cuối ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Anh quá mức bình tĩnh, dường như không phải đang từ chối tiền đồ sáng lạn của mình mà là đang nói thời tiết hôm nay rất tốt.
Đây là đánh bài tình thân.
Đối mặt với sự chờ đợi của đồng chí Cao và sư đoàn trưởng Trương khuyên can.
Điều này làm cho sắc mặt Hàng Vi Quốc có chút phức tạp. Nhà họ Quý không có gì nhiều, nhưng nhiều con, người nhiều, không thiếu một người như anh.
Lời nói chắc như đỉnh đóng cột.
"Cha mẹ tôi ở Bắc Kinh có người ở cùng rồi."
Nếu anh muốn nhập ngũ ở Bắc Kinh, lúc ấy đã không đến Mạc Hà.
Đồng chí Cao thở dài: "Lính không muốn làm tướng quân không phải lính giỏi, cậu đứa nhỏ này đang nghĩ gì vậy?"
Mặt Quý Trường Tranh thản nhiên, giọng điệu nhẹ nhàng: "Muốn ở lại Mạc Hà."
Nhưng đâu chỉ có một mình anh ấy thấy phức tạp.
Cái này...
Hiếm thấy vậy mà không ai đứng dậy đưa tiễn, nếu như bình thường khẳng định đã đưa đến ngoài cửa lớn doanh trại.
Chợt, lúc này mới rời đi.
Đồng chí Cao vừa đi, Hàng Vi Quốc cũng đứng lên, anh ấy muốn đuổi theo, chỉ là trước khi đuổi theo, quay đầu lại nhìn Quý Trường Tranh thật sâu.
Ông ấy đứng dậy rời đi, chuyến đi hôm nay tới chủ yếu là tới vì Quý Trường Tranh, nếu Quý Trường Tranh không đồng ý, vậy ông ấy cũng không cần thiết phải ở lại đây.
Sau khi cả hai rời đi.
Đồng chí Cao đứng lên: "Được rồi, chỉ cần cậu không hối hận là được."
Sư đoàn trưởng Trương hừ một tiếng: "Nếu biết lão già này tới đào cậu đi, để coi tôi có cho ông ấy tới cửa hay không."
"Nhất định đuổi ông ấy ra ngoài!"
Nghe vậy, mọi người ở đây đều cười he he he.
"Cười cái gì?"
Sư đoàn trưởng Trương: "Không tin tôi?" Sĩ quan hậu cần qua loa nói: "Tin tin tin, lãnh đạo à, ngài vô cùng khí phách oai phong luôn."
"Cái này còn tạm được."
"Chờ một chút..."
Sư đoàn trưởng Trương nhướng mày: "Đừng tưởng rằng tôi không nghe ra, cậu đang lừa gạt tôi."
Sĩ quan hậu cần cúi đầu cười, ngược lại không nói gì.
Nói tới nói lui, quậy thì quậy.
Nhắc tới chính sự, sư đoàn trưởng Trương không hề hồ đồ: "Các cậu ra ngoài hết đi, Quý Trường Tranh ở lại."
Mọi người lập tức nối đuôi nhau đi ra.
Chỉ chốc lát, trong phòng cũng chỉ còn lại sư đoàn trưởng Trương và Quý Trường Tranh.
"Ngồi đi."
Chỉ còn có hai người, sư đoàn trưởng cũng không làm bộ làm tịch, chuẩn bị rót cho Quý Trường Tranh một ly rượu, nhưng lúc này mới giật mình nhận ra, thì ra rượu trong ly nhỏ của Quý Trường Tranh vẫn đầy ắp.
"Hồi nãy cậu không uống?"
Quý Trường Tranh: "Tôi đang ăn cơm.”
Lời ít ý nhiều.
Sư đoàn trưởng Trương: "..."
Xem ra chỉ có Quý Trường Tranh mới có thể làm được loại chuyện này, lõi đời nhưng mà cũng không lõi đời, rõ ràng biết hết mọi quy tắc, nhưng dường như anh không chịu tuân theo.
Hoặc là nói thẳng ra là trong lòng anh có một bộ quy tắc của riêng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận