[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1229: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Sáu Xuyên Không 2

Chương 1229: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Sáu Xuyên Không 2Chương 1229: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Sáu Xuyên Không 2
"Em đừng lo chuyện tiền bạc. Cuối năm doanh trại của anh sẽ phát một lô phiếu sữa bột phiếu và phiếu công nghiệp, em cầm xài trước đi."
"Nếu thật sự không đủ tiền, Tết chúng ta về nhà một chuyến là có."
Quý Trường Tranh là con của Quý gia, anh không thấy xin tiền cha mẹ có vấn đề gì, dù gì từ nhỏ đến lớn cũng quen rồi.
Đương nhiên, quan trọng nhất là hai ông bà Quý gia giàu hơn anh.
Tiền lương một tháng của anh chỉ hơn sáu mươi đồng, cộng thêm trợ cấp cũng mới miễn cưỡng bảy mươi, vậy mua được gì?
Nói khó nghe, còn chưa đủ một món trang sức mấy năm về trước của mẹ anh đâu.
Thẩm Mỹ Vân nghe Quý Trường Tranh nói vậy thì ngạc nhiên lắm: "Anh đang đào tiền bên cha mẹ chồng về nhà mình rồi kéo sang nhà mẹ đẻ em đấy à?"
"Đây là vòi tiền ba mẹ đi từ thiện."
Anh ấy hơi bất ngờ.
"Đâu có? Đây là cướp của người giàu chia cho người nghèo."
Nếu Thẩm Mỹ Vân đã quyết định phải về nhà mẹ đẻ một chuyến, cô đương nhiên không chậm trễ, nhưng trước khi xuất phát cô đi tìm Trần Viễn, hỏi anh ấy: "Anh, em định vê nhà một chuyến, anh có muốn gửi đồ gì cho cậu không?"
*
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Trần Viễn đang huấn luyện, đầu đầy mồ hôi: "Sao đột nhiên lại vê?"
Quý Trường Tranh ôm cô vào lòng, chỉ thấy người Mỹ Vân chỗ nào cũng mềm mại, thơm ngát, anh thích chết mất.
Thẩm Mỹ Vân giương mắt nhìn anh ấy: "Thật sự không gửi à?"
À, Trần Viễn hiểu. Anh ấy gật đầu: "Năm mới anh về, không có cần gửi, em dìu dắt con trẻ đi xa nhà, cái gì cũng không tiện, đừng tay xách nách mang."
Thẩm Mỹ Vân: "Về thăm họ trước, năm mới em đến Bắc Kinh với Quý Trường Tranh một chuyến."
Thẩm Mỹ Vân: "Được rồi, vậy Tết anh về nhé." Nếu Trần Viễn không có đồ cần gửi, Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên về luôn.
Trần Viễn bẻ tay tính toán: "Anh đoán 28 hoặc 29 tháng chạp, anh cũng có thể xin nghỉ vài ngày về đón Tết."
"Nhà bên này em đừng bận tâm."
"Không gửi."
Hành trang gọn nhẹ, đi xa cũng khỏe.
Thẩm Mỹ Vân cũng không ngờ vừa xuống xe đã gặp Kiều Lệ Hoa.
Cô vừa xuống xe đã có người gọi.
"Mỹ Vân?”
Vừa xuống xe, Thẩm Mỹ Vân lập tức dắt Miên Miên chạy về hướng đại đội, vì người chờ máy kéo về đội sản xuất đều tụ tập ở đó.
Là Kiều Lệ Hoa, cô ấy mặc một chiếc áo bông lớn màu chàm và một chiếc quần bông rộng, dưới nách kẹp một cái laptop vỏ cứng, trông gầy đi không ít, nhưng tỉnh thân cũng không tệ lắm.
Lúc đến công xã Thắng Lợi, đã mười một giờ sáng.
"Lệ Hoa?"
Kiều Lệ Hoa vui mừng: "Cô về rồi à."
"Nghe nói, cô lên làm xưởng trưởng rồi?"
Đi lên định kéo tay Thẩm Mỹ Vân, nhưng mới giơ lên thì sực nhớ mình vừa vào chuồng heo, tay chân khá bẩn.
Vì thế, lại rụt tay về. "Cái gì mà xưởng trưởng với xưởng phụ." Thẩm Mỹ Vân không ngờ Kiều Lệ Hoa cũng biết tin này, cô thuận thế dắt tay, chuyển đề tài: "Về thăm ba mẹ tôi, cô gần đây thế nào?"
Kiều Lệ Hoa: "Ngày nào cũng bận, cũng tạm."
"Nhưng cuối năm tôi được lĩnh đến một cân rưỡi thịt, cô nhớ qua ăn nhé!"
Đãi ngộ như này đã coi như rủng rỉnh rồi.
Thẩm Mỹ Vân cũng mừng cho cô ấy: "Có rảnh nhất định sẽ đến."
Sau khi hàn huyên.
Cô bảo Miên Miên chào Kiều Lệ Hoa, Miên Miên gọi một tiếng: "Dì Lệ Hoa."
"Ừ, dì Lệ Hoa tan tầm sẽ đến thăm con."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Ba mẹ tôi có ở đây không?"
Kiều Lệ Hoa lắc đầu: "Gần đây tuyết lớn, ba cô không tới đại đội khác khám bệnh, chỉ quanh quẩn trong đại đội Tiền Tiến, mẹ cô có lẽ đang ở nhà."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, định nói cái gì đó thì chuyến máy kéo một giờ sắp khởi hành.
Thẩm Mỹ Vân tạm biệt cô ấy, sau khi lên máy kéo, cô dém kỹ khăn quàng cổ cho Miên Miên rồi đội mũ lên.
Che kín đến độ chỉ lộ ra một đôi mắt.
Bản thân cô cũng vậy.
Trời lạnh cóng, máy kéo gió bốn phía gió lùa, hắt lên người lạnh thấu xương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận