[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1237: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Bảy Xuyên Không 4

Chương 1237: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Bảy Xuyên Không 4Chương 1237: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Bảy Xuyên Không 4
Trần Thu Hà muốn một lần hưởng thụ đãi ngộ mà chỉ anh cả nhà mình có, vì thế duỗi tay ra, liếc ngang.
Thẩm Mỹ Vân hiểu ngay.
Cô cợt nhả nói: "Đến đây, để con mặc cho."
Tính ra Trân Thu Hà mặc rất đẹp.
Bà ấy đẹp ở nét dịu dàng, mặt mày thanh lệ, dù xuống đại đội Tiền Tiến rèn luyện cũng không thay đổi quá lớn.
Vẫn mang đậm phong cách của người trí thức.
Bà ấy mặc áo bông màu xám nhưng lại khiến trông nó cao cấp hơn nhiều.
"Mẹ, mẹ mặc đẹp quá."
Thẩm Mỹ Vân: "Con nói thật mà."
Trần Thu Hà nghe thế thì cười khúc khích: "Mẹ con sắp năm mươi rồi, gân bước nửa bước xuống mồ, còn nữ diễn viên tạp chí gì chứ."
Trần Thu Hà nghe vậy thì hớn hở mặt mày, đưa tay chạm lên mũi Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân cười híp mắt: 'Đẹp mà, mẹ còn đẹp hơn cả nữ diễn viên kia."
"Con biết nịnh quá đấy."
"Giỏi nhất là dỗ mẹ vui."
"Giống như..." Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Giống như nữ diễn viên trên tạp chí của cao ốc bách hóa.
Tuy ông ấy không nói gì, nhưng ánh mắt ngây ngốc đã đại diện cho mọi thứ.
Thẩm Hoài Sơn nhìn ngây người, thật ra ông ấy chưa bao giờ thấy vợ mình mặc kiểu áo bông này.
Xen lẫn với chất dịu dàng là tư thế oai hùng hiên ngang. "Không tin thì mẹ hỏi ba xem, có đẹp không?”
Cho Trần Thu Hà mặc thử.
"Ba con cũng thử đi."
Trần Thu Hà cũng chỉ có một chiếc áo bông, cô không có áo khoác quân đội, Thẩm Mỹ Vân định để ở bên ngoài. Lúc sắp đi, cô sẽ lấy vài bộ quần áo khác trong bong bóng.
Trần Thu Hà càng vui hơn.
Dù sao, dáng người hai mẹ con họ không chênh lệch mấy.
Trần Thu Hà trừng mắt nhìn Thẩm Hoài Sơn: "Nói đùa là giỏi, làm anh cả sợ rồi."
Nghe vậy, Trần Hà Đường nhất thời hơi câu nệ: "Tiểu Hà Hoa, đừng lấy vải của Hoài Sơn."
Thẩm Hoài Sơn sửng sốt, sửa lại phần tay áo quá dài của mình, hơi ghen tuông nói: "Từ khi nhận nhau với anh trai, trong mắt em chỉ toàn anh trai thôi."
Trần Thu Hà nhìn rồi nói: "Phần vải khâu thêm cho áo của anh cả, mẹ biết nên lấy từ đâu rồi."
Kỳ cục lắm.
Đến phiên Thẩm Hoài Sơn, áo khoác quân đội của ông ấy hơi dài, dáng người thiên vê nhã nhặn gầy gò nên không cao bằng Trân Hà Đường.
"Tay áo dài như vậy khám bệnh rất bất tiện, không cắt ngắn một đoạn, anh giữ lại làm gì?"
Thẩm Hoài Sơn bị cằn nhăn, lập tức không nói gì.
Thành thật cởi áo khoác quân đội ra đưa cho Trần Thu Hà rôi mặc áo bông bên cạnh vào.
Mặc vào thấy ấm liền.
Cả người nóng hầm hập.
Thẩm Hoài Sơn mặc vào đi một vòng: "Vẫn là con gái ba thương ba." Thẩm Mỹ Vân dở khóc dở cười, cô cũng phải gia nhập trận doanh trong cuộc chiến này.
Cô vội nói sang chuyện khác: "Sao con ngửi thấy mùi ngòn ngọt của khoai lang vậy nhỉ?"
Trần Thu Hà than một tiếng, vội đi tới chỗ chậu than.
"Trước khi con và Miên Miên ra ngoài, mẹ có nướng khoai lang cho hai đứa, lu bu quá nên quên mất."
Bà ấy đẩy ra bằng kìm lửa.
Vỏ khoai lang bị nướng thành than đen, nhưng mùi vẫn thơm ngọt.
Thẩm Mỹ Vân chịu bỏng lột vỏ khoai lang ra, cho Miên Miên một miếng, mình cũng cắn một miếng, nóng đến độ hít hà.
"Ngọt quá."
Khoai lang ở thời đại này khác hẳn đời sau, vừa bùi vừa ngọt, cắn một miếng có thể lấp đầy cổ họng.
Nhưng ăn vẫn ngon.
"Hong thêm mấy quả quýt."
Cô tiện tay ném ba quả quýt trong túi lưới vào chậu than.
Trần Thu Hà thấy quýt thì bất ngờ lắm: "Quýt trông đẹp ghê."
Cam vàng óng ánh.
Thẩm Mỹ Vân thầm nghĩ, đây là quýt được bôi sáp của đời sau, đương nhiên phải đẹp rồi.
Có điều không được ngon lắm.
Nhưng không nói vậy được.
Cô cười cười: "Chọn trúng quýt ngon."
"Mẹ, nếu mẹ không sợ lạnh thì nếm thử một quả đi." Thế là Thẩm Hoài Sơn cũng cầm lên một quả, bóc ra rồi tách bốn múi, Trần Thu Hà, Mỹ Vân, Miên Miên, Trần Hà Đường, mỗi người một múi.
"Mùa đông phải ăn nhiều trái cây để bổ sung vitamin, tránh phần da khóe móng bị xước măng rô."
Đây là sự thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận