[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1251: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Chín Xuyên Không 3

Chương 1251: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Chín Xuyên Không 3Chương 1251: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Chín Xuyên Không 3
Thế nhưng các đồng chí ở nơi khác thì không tiện như vậy.
Điếu thuốc trong tay Trần Hà Đường run lên, ông ta ấp úng nói: "Nó tham gia quân ngũ, bảo vệ quốc gia là việc nên làm"
Nhưng lại không công bằng với ông ta.
Trần Viễn suy nghĩ cho tất cả mọi người, trừ ba anh ấy, người thui thủi ở nhà chờ anh ấy rất nhiều năm này.
Cũng may năm nay Trần Hà Đường không cô đơn, có Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà bầu bạn.
Coi như náo nhiệt.
Quý Trường Tranh không biết nên nói gì để an ủi ông ta, đành trầm giọng nói: "Anh hai được điều động từ bên ngoài vê nhậm chức, anh ấy không quen với môi trường trong quân đội, cần thời gian hòa mình với mọi người."
Thậm chí có thể nói, anh là binh sĩ kỳ cựu từng ở doanh đội Mạc Hà 7 năm.
Tuy nhiên, Trần Hà Đường không hề động tới bất kỳ khoản tiền và tấm vé nào.
So với những đoàn trưởng khác, anh ấy đương nhiên phải nỗ lực hơn, nỗ lực này không phải chỉ năng lực của anh ấy không đủ, mà do sự xa lạ và khó thích ứng nơi đất khách.
Mỗi tháng Trần Viễn chỉ giữ lại chừng mười đồng, số tiền lương còn lại về cơ bản đều gửi về cho ông ta.
Trần Hà Đường hút một hơi thật sâu, mặt mày tang thương nói: "Cậu biết nó không dễ dàng."
Đây không phải là vấn đề vê khả năng, chủ yếu cần thời gian để khắc phục.
Gồm cả lần đầu tiên Trần Viễn trở lại sau nhiều năm, ông ta được cho tận một nghìn, chưa kể các loại vé. Còn Trần Viễn được điều nhiệm tới đây còn chưa tới sáu tháng.
Tối uống chút rượu, thấy cả nhà Mỹ Vân và Trường Tranh đều về, vui vẻ cười nói với nhà Tiểu Hà Hoa.
"Nó đã ba mươi rồi còn chưa có ai, cậu sốt ruột."
Bình thường Trần Hà Đường rất ít tâm sự với họ về mấy chuyện này, ông ta kiệm lời và hiếm khi bày tỏ tình cảm của mình với người khác.
Chi phí hàng ngày đổi lấy bằng cách săn thú.
Nếu là A Viễn, cả nhà họ mới thật sự là đoàn viên.
Nhưng Trần Hà Đường luôn cảm thấy mất mát, lúc ăn bánh cuốn thịt đầu heo, ông ta nghĩ nếu là A Viễn thì tốt rồi.
Ông ta cũng thích mà.
Dù họ cũng là người nhà của mình.
Quý Trường Tranh nghe vậy, lần đầu tiên thấy khó xử.
Trần Hà Đường khó hiểu: "A Viễn nói không muốn kết hôn hả?"
Lâu dần, anh không nhắc lại đề tài này nữa.
Ai nấy đều đã trưởng thành rồi, không cần phải đi làm chuyện đối phương cảm thấy không vui.
Lúc trước ăn cơm chung, mỗi lần nhắc tới chuyện này Trần Viễn đều chuyển đề tài.
Nào ngờ sau khi cơm no rượu say, Trân Hà Đường lại nhắc chuyện này với mình.
"Về chuyện đối tượng của anh hai, con và Mỹ Vân đều đang quan tâm, chỉ là hình như anh ấy không có ý định cưới vợ."
Quý Trường Tranh nhớ lại: "Hình như vậy, anh ấy quen sống một mình rồi."
Trần Hà Đường: "Chẳng lẽ nó thích đàn ông?"
Quý Trường Tranh: “...'
Phụt! Quý Trường Tranh suýt phì cười: "Cậu, cậu nghĩ nhiều rồi, sao có thể chứ?"
Trần Hà Đường hơi lo, ông ta bóp tắt tàn thuốc, đứng lên, đi tới đi lui: "Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng thấy bên cạnh nó có có nữ đồng chí nào, giờ đã ba mươi, vẫn không có."
“Trừ thích đàn ông, cậu không tìm được lý do nào khác."
Một nam đồng chí đến tuổi kết hôn nhưng tìm quanh không thấy một người khác phái nào, cũng không tiếp xúc với người khác phái, trừ lý do này còn lý do khác sao?
Quý Trường Tranh: "..."
Anh cẩn thận nhớ lại những lần tiếp xúc với Trần Viễn.
Khu khụ khụ!
Đừng nghĩ nữa đừng nghĩ nữa.
"Cậu, sau này cậu đừng nói mấy lời này, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ của anh hai."
Nếu loại chuyện này truyền ra ngoài, sự nghiệp của Trần Viễn sợ là phải dừng lại ở đây.
"Cậu biết."
Trần Hà Đường chắp tay sau lưng, cúi người: "Cậu chỉ nói trước mặt con thôi, Trường Tranh."
"Nếu có nữ đồng chí thích hợp, con hãy để ý giúp anh hai con."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, sau khi đưa mắt nhìn Trần Hà Đường vào nhà, anh ra WC xả nước rồi vào theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận