[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1253: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Chín Xuyên Không 5

Chương 1253: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Chín Xuyên Không 5Chương 1253: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Chín Xuyên Không 5
Thẩm Mỹ Vân nhìn Trân Thu Hà bận rộn từ hồi bốn giờ, không khỏi thở dài: "Mẹ, đừng làm nữa, chúng con không xách nổi nhiều đồ vậy đâu."
Đó là sự thật.
Bốn ba bên ngoài thì hành trang phải nhẹ nhàng chứ.
"Mang không mang ăn cái gì?"
Trần Thu Hà nhìn quanh, trừ thức ăn chín, còn cho Thẩm Mỹ Vân thêm bốn quả quýt, hai quả táo, hai quả lê đông lạnh.
Rồi đặc biệt đưa cho Quý Trường Tranh một gói đồ.
"Đây là quà năm mới tặng bố mẹ con, đặc sản cả đây, nói họ đừng chê."
Cái gọi là đặc sản, chính là sản vật địa phương.
Nào có chuyện lấy đồ từ nhà mẹ vợ đi trợ cấp nhà mình chứ.
Vì thế, thịt gà rừng khô, thỏ khô và chân hươu dày thịt này trông rất khả quan.
Quý Trường Tranh nhìn đống đồ trong túi, anh không nhận: "Ba mẹ, hai người giữ lại ăn đi."
Dù sao dạo này nhà nào cũng thiếu thịt, tuy điều kiện nhà Quý Trường Tranh khá giả nhưng không đến mức thịt thà đầy bàn.
Làm quà tặng cho người ở Bắc Kinh tính ra cũng hậu hĩnh rồi.
"Con không lấy đâu."
Về cơ bản đều do Trần Hà Đường săn về, giờ Mỹ Vân cho một con heo, thịt trữ trong nhà cũng nhiều lên.
"Con không phải chủ gia đình."
Trần Thu Hà: "Cầm đi, bình thường con bảo Mỹ Vân hiếu kính chúng ta còn ít sao?"
Quý Trường Tranh không nhận, anh nhìn Thẩm Mỹ Vân. Nói chung là Quý Trường Tranh không làm được chuyện này.
Bất kể là canh hầm hay là kho tàu, đều rất ngon.
Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút:"Cầm đi, đổi khẩu vị cho ba mẹ."
Ở Bắc Kinh không mua được gà rừng, thỏ rừng chính tông và chân hươu.
Mỹ Vân mới phải.
Nếu cô đã mở miệng, Quý Trường Tranh đương nhiên không từ chối.
Miên Miên che miệng cười: "Ba, vậy ba làm như vậy chẳng phải đang đổi công sao?"
Thẩm Mỹ Vân nheo mắt cười: "Mẹ em mà biết anh có như vậy chắc sướng rơn luôn quá.
"Anh sẽ mang một chiếc khăn len về cho mẹ."
Anh lại nói thâm với Thẩm Mỹ Vân: "Chờ năm sau về thăm ba mẹ, mang thêm mấy điếu thuốc ngon rượu ngon từ Bắc Kinh về."
ebookshop.vn
Quý Trường Tranh xách túi hành lý lớn đi ở đằng trước, còn không quên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Anh đang xách đồ cho nhà bố vợ, nhiều đồ như vậy, há miệng mắc quai, anh đương nhiên không thể ăn không trả tiền."
Nhưng sau khi ra sau cửa.
Quý Trường Tranh nghĩ nghĩ: "Không đâu, cái này gọi là có qua có lại."
Miên Miên nghe không hiểu, Quý Trường Tranh cẩn thận giải thích.
Từ đội sản xuất đến công xã, từ công xã đến nhà ga Mạc Hà.
Một ngày và một đêm.
Đồ ăn mà Trần Thu Hà chuẩn bị cho họ về cơ bản đều bị ăn hết rồi, ba bữa cơm có vua dạ dày Quý Trường Tranh, gần như dọn sạch.
Mười giờ sáng ngày hai mươi chín tháng chạp, họ đến nhà ga Bắc Kinh đúng giờ. Nhìn nhà ga xa cách đã lâu.
Thẩm Mỹ Vân cảm khái muôn vàn, đúng lúc giọng nói của phát thanh viên vang lên trong radio, ký ức ùa về.
Cô nhìn Quý Trường Tranh, nhỏ giọng nói: "Lần đầu tiên em nghe thấy giọng anh là ở ga xe lửa."
Quý Trường Tranh sửng sốt.
"Ga xe lửa?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Em chưa từng nghe qua thanh âm tuyệt vời như vậy."
Giọng nói của Quý Trường Tranh giúp cô tìm được con gái.
Quý Trường Tranh hiển nhiên cũng nhớ ra, được Mỹ Vân khen giọng nói của mình tuyệt vời, anh hơi xấu hổ.
Mặt anh đỏ lên: "Lúc đó anh chỉ muốn giúp một tay thôi."
Miên Miên ôm chân anh gọi ba, còn anh thì mủi lòng, không hơn.
Ai mà ngờ được.
Một tiếng ba này thế mà trở thành sự thật.
"Vậy con là bà mai của ba mẹ sao?”
Miên Miên 5 tuổi đã hiểu bà mai là gì.
Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh liếc nhau: "Nói vậy hình như cũng không sai."
Miên Miên cười khanh khách: "Thế con cũng biết chọn quá."
Chọn trúng một người cha tốt nhất trên đời.
Trái tim Quý Trường Tranh mềm nhữn rối bời.
Ra khỏi nhà ga Bắc Kinh, thời kỳ cuối năm nên nhà ga nóng nực náo nhiệt, người đông như mắc cửi.
Nhất là có rất nhiều gian hàng được dựng lên, vào mùa đông, mùi khoai lang nướng là bá đạo nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận