[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1260: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Xuyên Không 4

Chương 1260: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Xuyên Không 4Chương 1260: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Xuyên Không 4
Hình như cái gì người đàn ông này cũng biết, kể cả chuyện nhà, chuyện lông gà vỏ tỏi, tâm tư nho nhỏ của phụ nữ cũng nhìn thấu.
Phải xem anh có muốn nói hay không thôi.
Trước đây Quý Trường Tranh luôn mắt nhắm mắt mở, nói chung là không liên quan gì đến anh, không thèm đếm xỉa, một mực bo bo giữ mình.
Nhưng...
Nhưng bây giờ thì khác.
Sau lưng anh là vợ và con gái, anh đương nhiên phải che chở họ ở mọi phương diện.
Bất kể ai đưa ra yêu cầu quá đáng cũng bị anh bãi bỏ.
Vợ chồng son đang thì thầm thì bên ngoài vang lên tiếng hô: "Dọn đồ ăn xong rồi, ra ăn thôi.'
Bà ấy cố ý để lại một vị trí ngay cạnh mình.
Thẩm Mỹ Vân dạ một tiếng rồi kéo Quý Trường Tranh ra ngoài, Miên Miên đi chơi với các anh của cô bé rồi.
Người lớn một bàn, đám nhỏ một bàn, ngồi đầy ắp.
Lúc hai người họ bước ra, hai bàn lớn đã đầy người.
Từ sáng sớm đã không thấy bóng dáng.
Hai người Thẩm Mỹ Vân vừa đến, bà Quý nói ngay: "Mỹ Vân ngồi ở đây."
Là giọng mẹ Trương, người vừa vào bếp xào bắp cải và khoai tây lát.
Cố Tuyết Cầm khó chịu trong lòng, chị ta im bặt, cúi đầu đi múc canh ô mai.
"Nhanh lên, năm đầu tiên của con, vị trí này chính là của con."
"Không tin thì hỏi mấy chị dâu của con xem?" Thẩm Mỹ Vân ngây người, ba người chị dâu còn đang chình ình ở đó.
Đàn dương cầm rất đắt.
"Hơn nữa còn đòi quà cơ, bảo mẹ mua cho một cây đàn dương cầm."
Ba mẹ đẻ cô ấy làm việc ở phòng giáo dục nên cũng coi như từng trải việc đời, lúc chưa gả đến nhà họ Quý, cô ấy đã muốn một chiếc đàn dương cầm.
Hướng Hồng Anh cười: "Năm đầu tiên chị gả vào cũng ngồi ở đây."
Điều kiện nhà mẹ đẻ cô ấy tuy không tệ nhưng còn chưa đến mức tốn nhiều tiền như vậy để mua một chiếc đàn dương cầm không quá thực dụng.
Từ Phượng Hà bên cạnh không lên tiếng, điều kiện nhà mẹ đẻ cô ấy kém hơn Hướng Hồng Anh, ở trước mặt mẹ chồng cũng không may mắn bằng chị dâu.
"Ngồi đi, ngồi đi, mọi người đều từng ngồi hết rồi."
Thẩm Mỹ Vân nghe xong thì phì cười: "Vậy con không khách sáo nữa, ngồi thôi."
Năm đó cô ấy được nở mày nở mặt một thời gian.
Hướng Hồng Anh vui vẻ nói.
Sau đó gả đến nhà họ Quý, cô ấy biết dỗ ngọt, dỗ cho mẹ chồng Tô Bội Cầm mặt mày hớn hở, vì thế mẹ chồng vung tay lên, bảo người ta mua cho cô một chiếc đàn dương cầm ở cửa hàng Hoa Kiều.
Cô ấy cúi đầu cụp mắt đi theo chị dâu cả, rót canh ô mai cho các nữ đồng chí.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân ngồi xuống, mọi người cười rộ lên.
Cậu hai Quý Quý Trường Chinh cũng ghẹo: "Năm ngoái Trường Tranh còn bị phê bình ở đây này."
"Năm nay chắc không bị nữa đâu nhỉ?"
"Tại sao lại bị phê bình?”
"Đương nhiên là vì Quý Trường Tranh không chịu kết hôn, cả nhà ai cũng thành gia lập nghiệp, con cháu thành đàn hết rồi." "Chỉ nó còn độc thân, ông bà Quý sốt ruột, cấp trên làm anh trai cũng sốt ruột."
Quý Trường Tranh nghe vậy nhướng mày: "Em kết hôn rồi."
Một câu trúng hồng tâm.
Thẩm Mỹ Vân nhìn một màn này, không khỏi liếc mắt nhìn Quý Trường Tranh.
Ôi ôi, không bàn cái nhìn của Thẩm Mỹ Vân, đôi mắt ẩn tình của Quý Trường Tranh sắp dìm chết người ta rồi.
Mọi người trên bàn bắt đầu ho nhẹ.
"Được rồi được rồi, ăn cơm."
Ông Quý vừa mời, mọi người lập tức động đũa.
Bấy giờ Thẩm Mỹ Vân mới nhận ra giờ chưa phải cơm tất niên mà bàn ăn đã rất thịnh soạn rồi.
Bắt mắt nhất là giò thịt kho màu sắc rực rỡ sáng bóng, cố ý tưới thêm một lớp nước sốt rồi đặt trên đĩa sứ trắng, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta muốn ăn, dùng đũa nhẹ nhàng đâm một cái, giò heo run lên, cực kỳ mềm.
Bên cạnh là một con cá kho tàu nguyên con, điểm nhấn là sự trọn vẹn. Thịt viên Tứ Hỉ, vịt quay Bắc Kinh, lòng chiên sốt mè, đây là những món đặc sản của Bắc Kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận