[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1267: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Mốt Xuyên Không 4

Chương 1267: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Mốt Xuyên Không 4Chương 1267: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Mốt Xuyên Không 4
"Lúc trước ba bảo em học hành chăm chỉ, em không chịu, cứ lêu lổng khắp nơi. Sau đó ba kêu em tới cửa hàng Hoa Kiều làm việc, em lại muốn ngoặt sang xưởng thép..."
Trong nhà trừ Trường Tranh, người không bớt lo nhất chính là Quý Trường Cần.
Quý Trường Cần nghe anh cả nói, hơn ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn cúi đầu: "Làm việc ở cửa hàng Hoa Kiều khác nào đi phục vụ người khác đâu."
Người ta muốn đi vào, nhưng anh ta thì không thích.
Nói cho cùng, bán hàng không phải là hầu hạ người khác sao? Mấy chục năm về trước không phải là nhân viên phục vụ trong một cửa hàng sao?
Quý Trường Đông thở dài, anh ta là con cả nhà họ Quý, nhưng nhiều khi, anh lại phải lo chuyện mà một người cha mới cần lo.
"Vậy nên em đến xưởng thép?"
Chủ động ứng tuyển vào nhà máy thép, anh ta là người nhà họ Quý, dù chỉ để lộ một chút tin tức, nhà máy thép cũng sẽ tuyển anh thôi.
Bốn đứa con trai, hồi đó ông ấy đưa ra bốn hướng để họ tham khảo, tiếc là không đứa nào nghe theo cả.
Quý Trường Cần ừ một tiếng: "Năng lực của em không bằng anh, học tập không bằng anh hai, thủ đoạn không bằng Trường Tranh, xưởng thép mới là nơi thích hợp với em nhất."
"Thằng ba nói không sai, nó đi xưởng thép cũng không sai."
Vừa dứt lời, căn phòng lập tức yên tĩnh.
Anh ta không biết nhiều thứ, nhưng vẫn tự nhận thức được mình.
Người nói câu này là ông Quý.
Chức vị mà người khác chen vỡ đầu cũng không vào được, Quý Trường Cần lại nhẹ nhàng có được. Ở thế đạo hôm nay, cả nhà đoàn tụ, không thiếu ai là vui rồi.
Họ có cách nghĩ riêng, tình hình bây giờ cũng không tính là kém.
Kỳ thật, suy nghĩ của ông Quý rất đơn giản, ông ấy thậm chí không ngờ chúng còn trò giỏi hơn thầy.
Chỉ có thể nói, con cái lớn lên dần không phụ thuộc vào ba mẹ nữa.
"Em là người có tiềm lực nhất trong mấy người chúng ta."
Cuối cùng Quý Trường Đông nhắc tới em út Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh nghiêng đầu nhìn sang.
“Trường Tranh..."
Mọi người đều gật đầu.
Quý Trường Tranh trầm mặc một lát: "Em sẽ cố hết sức."
Kỳ thật, ở một mức độ nào đó, nhà họ Quý nâng cao một bước hay không, tất cả đều phải xem Quý Trường Tranh.
Mấy chỗ này có thể cung cấp cho cả nhà một cuộc sống dễ chịu nhưng muốn đột phá hơn nữa thì khó lắm.
Quý Trường Đông lại nói: "Tiền đô của anh ở Sở công thương có hạn, anh hai em ở Bộ giáo dục cũng vậy, còn em ba thì càng khỏi bàn."
Nói cách khác, Quý Trường Tranh mới là hy vọng của cả nhà.
Quý Trường Tranh không tỏ thái độ.
Ý định nhập ngũ ban đầu của anh không phải là để thăng tiến, mà là vì anh thích nơi này.
Mọi người đao thật súng thật mà chiến, có bản lĩnh thì leo lên, không có bản lĩnh thì đi làm binh xung trận.
Không quanh co lòng vòng.
Nhưng bị anh cả nói như vậy. Quý Trường Tranh vẫn thấy khó chịu, anh không biết nên diễn tả cảm giác này thế nào.
Cho nên sau khi trầm mặc một lúc lâu, anh sắp xếp lại lời nói của mình.
"Anh cả là trụ cột của cái nhà này."
Đơn giản dứt khoát.
Trước nay luôn thế.
Quý Trường Tranh có thể lăn lộn ở Mạc Hà xa xôi là do anh biết trong nhà có anh cả chống cho.
Anh ta đang dưỡng lão cho ba mẹ.
Ở lại Bắc Kinh, thay nhà họ Quý chống đỡ tình cảnh này.
Quý Trường Đông lắc đầu: "Trước kia thì phải, bây giờ thì không."
"Bên ngoài cái gì cũng bị giới hạn cung ứng, vật tư khan hiếm, Sở công thương đang bị ghẻ lạnh."
Không giống mấy năm trước, Sở công thương là nơi rất được hoan nghênh.
Sở công thương của họ có trách nhiệm quản lý các đơn vị và giám sát việc thực thi pháp luật.
Bây giờ thì quản lý đơn vị nào nữa?
Đơn vị lớn như nhà máy thép có công đoàn riêng, đơn vị nhỏ cũng có bộ phận trực thuộc.
Cứ như vậy, đơn vị của Quý Trường Đông gần trở nên thừa thãi.
Trông thì có thể diện vậy thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận