[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1272: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Hai Xuyên Không 1

Chương 1272: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Hai Xuyên Không 1Chương 1272: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Hai Xuyên Không 1
Phòng mỗi người đều có một chậu than, đốt hết phải tự đi đổ rồi thêm than vào.
Chuyện này bình thường đều do đồng chí Trương đảm nhiệm, nhưng Quý Trường Tranh không gọi dì ấy, một chậu than bé tí thôi mà, anh trực tiếp bưng lên: "Đưa anh, để anh mang đi đổ."
Thẩm Mỹ Vân hơi tò mò, cô đi theo: "Em đi với anh."
Lập tức nhảy xuống mang giày bông đuổi theo, ngoài trời hơi lạnh, cô vừa ra ngoài đã bị gió lạnh thổi trận, vô thức rùng mình một cái.
Quý Trường Tranh: "Em về đi, anh sẽ về ngay."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Em ra ngoài đi dạo." Chủ yếu vẫn do tò mò.
Đốt xong một chậu than đá rồi đổ ngoài cửa, tự nhiên sẽ có người đến nhặt.
Thẩm Mỹ Vân không hiểu nhưng Quý Trường Tranh thì biết, anh dẫn Thẩm Mỹ Vân ra cửa sau.
Thật ra Lâm Lan Lan rất không thích đi nhặt than, cô ta không hiểu một thứ bẩn thỉu như vậy, đi tranh làm gì?
Quý Trường Tranh gật đầu, còn chưa giải thích thì cách đó không xa có một đứa bé vui mừng nói: "A, có người đổ than, Lan Lan, chúng ta nhanh đi nhặt đi."
Một đôi mắt to sáng bừng tập trung vào lõi than mới đổ.
Cô bé nhỏ con, lưng đeo một cái gùi nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì rét, da nút nẻ nhưng có vẻ cô không thèm để ý.
Người nói câu này không phải người ngoài, chính là Tuyết Hoa.
Nếu không phải vì đang kéo Lâm Lan Lan, sợ là một giây sau cô bé đã chạy vồ đến rồi.
Thẩm Mỹ Vân thấy anh đổ ở cửa sau, cô bất ngờ: 'Đổ ở đây à?"
Lúc Lâm Lan Lan đang suy nghĩ lung tung, Tuyết Hoa đã chạy tới đống than đá kia, tro than vừa đổ còn mang theo tia lửa, nóng đến bỏng tay.
Cô ta rén.
Đôi cha mẹ ruột này của cô ta không có lương tâm, họ sẽ không yêu thương cô ta, không bằng cả Lâm Chung Quốc ham mê vụ lợi.
Nhưng nghĩ đến cảnh bị ba mẹ đánh đập tàn nhẫn.
Lúc này cô bé mới cầm kìm lửa nhỏ và bắt đầu đào. Khi đào tới hạt than còn chưa cháy hết, mắt chợt sáng ngời.
Buổi sáng ra ngoài nhặt hạt than, chạng vạng cũng phải đi nhặt.
Chạy tới chạy lui một ngày, toàn thân đều đông cứng, cho tay vào tro than thì sẽ ấm lên tức khắc, dần có tri giác.
Nhưng Tuyết Hoa không quan tâm, cô bé thậm chí còn hơ bàn tay nhỏ bé của mình lên tro than sắp nguội lạnh, trên mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn.
Kẹp lên bỏ vào sọt nhỏ của mình, còn không quên chia cho Lâm Lan Lan một cái.
Vì thế, động tác xoay người cũng dừng lại theo.
Vấn đề là mười ngón tay của cô bé đều sưng đỏ lên, dính đầy bồ hóng, trông thảm cực.
Cô thuận thế nhìn sang thì thấy Tuyết Hoa bé tí lưng đeo gùi, da mặt nứt nẻ cóng bừng, cô nhìn xuống thấy da tay cũng thế, móng tay đen thui.
Nhưng tiếng hô của Tuyết Hoa lại thu hút sự chú ý của Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân cũng làm mẹ, Miên Miên nhà cô cũng trạc tuổi cô bé trước mặt. Cô không đành lòng nhìn cảnh tượng này.
Thẩm Mỹ Vân định vào nhà ngay khi Quý Trường Tranh đổ tro than xong.
"Cô bé, con mấy tuổi rồi?" Thẩm Mỹ Vân hỏi.
Tuyết Hoa tò mò ngẩng đầu lên, cô bé chưa từng gặp dì nào xinh đẹp như vậy.
Không khỏi ngây người. "Dì, dì đẹp quá.”
Cô như cô gái xinh đẹp trên hộp kem mà lúc trước Tuyết Hoa nhặt được.
Thẩm Mỹ Vân bất ngờ: "Nhóc con này miệng ngọt ghê."
"Dì hỏi con mấy tuổi rồi?"
Cô ngồi xổm xuống.
Tuyết Hoa bẻ đầu ngón tay: "Hết năm nay con sáu tuổi."
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt, con bé này còn nhỏ hơn Miên Miên nhà cô mấy tháng.
"Con nhỏ như vậy sao lại ra ngoài nhặt than? Người lớn trong nhà đâu?"
Tuyết Hoa mở to đôi mắt trong suốt sạch sẽ, nói một cách hùng hồn: "Bà nội con không cử động được."
"Con là trụ cột trong nhà, con đương nhiên phải đi nhặt rồi."
Ôi!
Nghe thế, Thẩm Mỹ Vân thở dài, quay đầu nhìn cô bé đứng cạnh Tuyết Hoa.
"Bé này cũng vậy à?"
Lâm Lan Lan cúi đầu, mái tóc bẩn thỉu che khuất nửa bên mặt, còn đội một cái mũ quá khổ nên Thẩm Mỹ Vân không nhận ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận