[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1273: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Hai Xuyên Không 2

Chương 1273: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Hai Xuyên Không 2Chương 1273: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Hai Xuyên Không 2
Tuy cô không nhận ra nhưng Lâm Lan Lan lại nghe ra.
Là giọng nói của mẹ Thẩm Miên Miên.
Từ lúc nghe ra giọng của đối phương, cô ta đã gục đầu xuống, cô ta cũng không biết tại sao mình lại muốn tránh đối phương.
Lâm Lan Lan không muốn Thẩm Mỹ Vân nhận ra mình.
Cũng như không muốn để Thẩm Miên Miên nhìn thấy mình.
Tuyết Hoa thấy Lâm Lan Lan im lặng thì chủ động trả lời thay cô ta: "Không đâu, bạn ấy có ba mẹ, nhưng ba mẹ bạn ấy không thích bạn ấy."
"Nên bạn ấy mới đi nhặt than với con."
Con cái lưu lạc bên ngoài về dù sao cũng phải do mình tự tay nuôi nâng, ba mẹ đương nhiên không đặt quá nhiều tâm huyết vào nó rồi.
Hơn nữa, anh cũng nhận ra đứa bé trước mặt là ai.
Họ cứ sống tê liệt, lo lắng và cáu kỉnh cho qua ngày.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, liền thở dài nói: "Quý Trường Tranh, anh đứng đây chờ em, em vào nhà một lát."
Đối với họ mà nói, những mối quan hệ, tình cảm gia đình là một điều vô cùng xa xỉ.
Ngày nào cũng tính mai ăn gì, mốt ăn gì.
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, anh biết Thẩm Mỹ Vân muốn làm gì.
Tất nhiên, đối với những bậc cha mẹ nghèo, họ không có nhiều tình cảm với những đứa con mình nuôi dưỡng, dù có cũng không giỏi thể hiện.
Anh đột nhiên nói câu này với Lâm Lan Lan.
Trước đây Quý Trường Tranh là lính trinh sát, năng lực nhìn người của anh giỏi khỏi bàn. "Nếu cảm thấy xấu hổ, hiện tại có thể lựa chọn rời đi."
Nó là Lâm Lan Lan.
Tuyết Hoa bên cạnh không hiểu, cô bé tò mò nhìn cái này rồi nhìn cái kia.
Lúc này, cô ta thậm chí không dám nói chuyện.
Cả người cứng đơ như khúc gỗ.
Máu toàn thân Lâm Lan Lan đông cứng lại, cô ta vô thức nhìn qua thì đối diện với một đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng.
"Chú, chú biết Lan Lan không?"
Đồ họ cho đủ cho cô bé và bà nội ăn một bữa cơm.
Vào lấy đồ.
Ai cũng biết Thẩm Mỹ Vân vào làm gì.
"Trước khi vợ tôi đi ra, cô có thể lựa chọn rời đi ngay bây giờ."
Thế nên Tuyết Hoa không đi, nhặt than ròng rã hai năm, thỉnh thoảng cô bé cũng gặp được vài người tốt bụng.
Cái tên Lan Lan này vừa ra, Quý Trường Tranh lập tức liếc qua khiến da đầu Lâm Lan Lan tê rần.
Tiếc là không nhiều, dù sao bây giờ nhà nào cũng không giàu có.
Tuyết Hoa hiểu, Lâm Lan Lan cũng hiểu, cô ta muốn chạy, nhưng chân lại như mọc rễ nảy mầm, bị đóng đỉnh tại chỗ.
Đứng yên.
Không biết qua bao lâu.
Thẩm Mỹ Vân đi ra, còn Quý Trường Tranh quay lại với dáng vẻ ban đầu, anh cười nhìn Thẩm Mỹ Vân: "Anh biết em đi lấy đồ mà."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, đưa màn thầu ra: "Mỗi đứa một cái."
Mặt khác, cô còn cho họ hai thanh kẹo: "Chúc mừng năm mới, các bạn nhỏ." Tuyết Hoa ngây người: "Chúc mừng năm mới."
Hình như đây là lần đầu tiên cô bé thấy có người chúc mừng năm mới mình.
Thấy Thẩm Mỹ Vân đưa đồ cho mình, Tuyết Hoa chần chừ, cuối cùng vẫn nhận lấy: "Cảm ơn dì."
Màn thầu trắng nè, không lẫn chút ngũ cốc trộn nào, rất lâu rất lâu rồi cô bé chưa được ăn.
Chỉ cần nhìn chiếc màn thầu trắng nõn là cô bé có thể tưởng tượng ra khi cắn vào sẽ mềm và ngọt nhường nào.
Tuyết Hoa không ngừng nuốt nước miếng, đè xuống ý nghĩ chộp lấy cắn một miếng.
Cô bé muốn mang về ăn với bà nội.
Thấy bạn thân Lâm Lan Lan không nhúc nhích, Tuyết Hoa hơi buồn bực, cô bé giơ tay chọc Lâm Lan Lan: "Dì cho, cậu không lấy hả?"
Lâm Lan Lan thầm nghĩ, cô ta còn lâu mới ăn xin.
Thế nhưng bàn tay còn thành thật hơn trái tim, cô ta đã nhận lấy rồi.
Thẩm Mỹ Vân thấy cô ta nhận thì quay đầu nhìn Tuyết Hoa, giọng nói dịu dàng: "Được rồi, trời sắp tối rồi, hai đứa mau về nhà đi."
Tuyết Hoa ừ một tiếng, quay đầu lại nhìn Thẩm Mỹ Vân.
Mãi đến khi Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh vào nhà đóng cửa lại.
Cô bé cầm bánh bao trắng, ngơ ngác nói: "Nếu tớ được làm con gái của cô ấy thì tốt rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận