[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1275: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Hai Xuyên Không 4

Chương 1275: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Hai Xuyên Không 4Chương 1275: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Hai Xuyên Không 4
Lúc Tuyết Hoa và Lâm Lan Lan về, khu phức hợp đã im như tờ, vì nay là ngày hai mươi chín tháng chạp, mọi người vốn nên nghỉ ngơi từ sớm lại đang đốt đèn dầu làm việc.
Dù có nghèo đến mấy, hai mươi chín tháng chạp ít ra vẫn phải chuẩn bị chút đồ tết trong nhà.
Khu phức hợp cũng không ngoại lệ.
Bọn nhỏ biết trong ngăn kéo bị khóa có kẹo hoa quả, có hạt dưa, có đậu phộng, còn có bánh bích quy.
Giống như giun đũa lăn lộn trong bụng, ngủ thế nào được?
Tất cả đều nài nỉ bố mẹ mở ngăn kéo bị khóa kia ra, lấy một nắm kẹo đậu phộng và hạt dưa.
Dựa vào bếp than cắn một nắm hạt dưa, ăn chút kẹo, ôi hạnh phúc cực kỳ.
Tuyết Hoa tung tăng chạy vào khu phức hợp, cái nơi hỗn loạn này, cô bé nhắm hai mắt cũng vào được.
Lần này Lâm Lan Lan do dự nói: "Hôm nay tớ nhặt đủ than rồi, tớ tự cất được."
Nhưng Lâm Lan Lan thì khác, cô ta lớn lên ở Mạc Hà, nhà họ Lâm vừa to vừa khí phái, cực kỳ rộng rãi.
Sau khi vào, Tuyết Hoa nhìn cô ta: "Cần tớ giấu kẹo hộ không?"
Cô ta sợ muốn chết, cũng may có Tuyết Hoa dắt đi.
Cả đời cô ta chưa từng đến một nơi thế này.
Trước đây hai người hay làm thế.
Mỗi ngày đi đi về về, ngày đi nhiều cũng tám trăm lần.
Nhìn dáng vẻ ngây ngô không biết sầu khổ của Tuyết Hoa, Lâm Lan Lan cười gượng, tâm sự nặng nề. Tuyết Hoa ừ một tiếng: "Vậy tớ về nhé."
Giọng vui vẻ nhảy nhót, có màn thầu trắng và một nắm kẹo, cô bé có thể đón năm mới với bà.
Cô ta giấu trong túi nhỏ bên trong áo bông.
Các anh chị em trong nhà đã lớn và đang kiếm tiền nuôi sống gia đình. Vì vậy nhà họ Cao mà cô ta tìm thấy lúc ấy đã thoát nghèo rồi.
Còn đôi ba mẹ này của cô ta đều là loại ăn thịt người.
Đời trước thật ra Lâm Lan Lan có tìm được ba mẹ ruột, nhưng lúc đó đã qua thập niên 90 rồi.
Cô ta không vội về nhà, cô ta khác Tuyết Hoa, bà nội Tuyết Hoa ít nhất vẫn thương Tuyết Hoa thật lòng.
Còn nhà họ Cao thập niên 70 thì nghèo có tiếng.
Sau khi bị dọa một trận, Cao Nhị Cường không dám động tay động chân nữa.
Nhưng sau đó Cao Nhị Cường hơi quá tay nên suýt bị đuổi việc.
Theo lý thuyết, công việc kéo than này coi như có thu nhập, cuộc sống nhà họ cũng khá hơn một chút.
Nhiệm vụ hàng ngày của anh ta là kéo than.
Vợ Cao Nhị Cường tức Hà Lệ Phương dắt díu sáu đứa con quỳ khóc ba ngày liên tục trước cửa xưởng thép nên công đoàn nhà máy thép mới mềm lòng cho Cao Nhị Cường một cơ hội để anh ta làm việc tiếp.
Cả nhà chỉ trông cậy vào một mình Cao Nhị Cường, anh ta làm việc ở xưởng thép, chưa phải là công nhân chính thức mà chỉ là công nhân tạm thời, không được mó tay vào cả nhưng khâu liên quan đến rèn chứ đừng nói là công nhân kỹ thuật.
Thế nhưng, khi khoản trợ cấp này không còn, cuộc sống của gia đình trở nên giật gấu vá vai.
Nhất là đông con, mùa đông không mua nổi than đá, trong nhà lạnh như hầm băng.
Người lớn nghĩ ra một mẹo là bắt bọn trẻ ra ngoài nhặt than hai cử sáng tối.
Nhà có bảy người con, trừ con trai út, mấy đứa còn lại đều phải ra ngoài nhặt.
Dù là Lâm Lan Lan mới về nhà chưa được bao lâu cũng thế.
"Sao Lục muội còn chưa về?" Cơm nước xong, Cao Tứ Ny nhịn không khỏi hỏi một câu.
Dường như cả nhà không ai chú ý tới cô em gái còn chưa về nhà kia, trừ cô bé ra.
Mọi người đang dán hộp diêm trong phòng chợt dừng động tác.
"Chắc đang trốn ở đâu rồi."
Cao Nhị Cường mất hứng, anh ta mắng một câu: "Gửi nó ra ngoài làm chỉ, giờ nuôi không thân nổi."
Một ngày không nhặt nổi năm cân than đá, không biết mang về được lợi lộc gì.
Hà Lệ Phương nghe chồng chỉ trích, cúi đầu dán hộp diêm, không nói gì.
Nhưng trong mắt lại mang theo vài phần ưu sầu.
"Đứa nhỏ kia chưa ăn cơm nhà chúng ta, nuôi không thân cũng bình thường, chờ thêm vài năm nữa là hòa nhập được thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận