[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1277: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Hai Xuyên Không 6

Chương 1277: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Hai Xuyên Không 6Chương 1277: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Hai Xuyên Không 6
Cậu bé tên Cao Lai Bảo, cậu ta cười ha ha: "Đồ ngốc, chị là đồ ngốc, chị thậm chí không cầm nổi một chiếc bánh ngô."
Lâm Lan Lan nhìn thoáng qua Cao Lai Bảo.
Nó là lão Thất, cũng là con trai bảo bối mà nhà họ Cao mong đợi.
Người con thứ bảy sau khi sinh được sáu cô con gái.
Cả nhà không có phản ứng gì với động tác thô lỗ quá đáng của cậu ta, hiển nhiên đối với nhà họ Cao, Cao Lai Bảo hoàn toàn là một ông trời con.
Lâm Lan Lan không hề thấy kỳ, cô ta cũng ngừng phàn nàn, chỉ cúi đầu nhặt bánh ngô lên.
Vừa định nhặt lên, Cao Lai Bảo đã đá nó ra: "Cái bánh ngô này khô quá, dở chết được."
"Hồi tối mẹ nấu trứng gà ăn."
"Chị bị điên rồi đúng không?"
Ăn cũng ngon hơn nó.
Cao Lai Bảo thầm nghĩ, nó mới là cục vàng của nhà họ Cao, nó còn chưa được vào nhà giàu hưởng phúc, chị gái không đáng tiền như cô ta dựa vào đâu mà được đi?
Bà nội nói, chị gái này của nó được đến nhà có tiền hưởng phúc.
Da dẻ trắng nõn, nhìn đã biết là con nhà giàu.
Bánh ngô của Lâm Lan Lan bị đá văng, cô ta không nhịn nổi nữa giơ tay tát Cao Lai Bảo một cái.
Nó không thích chị gái mới về này, lúc vừa bước chân vào nhà, chị ta mặc đồ còn đẹp hơn nó.
Một người ôm Cao Lai Bảo dỗ dành, một người hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Lan Lan: "Mày muốn chết hả?" Cao Lai Bảo bị đánh cho bối rối, lúc phản ứng lại thì gào khóc một trận.
Nó vừa khóc, ba người Hà Lệ Phương, bà Cao và Cao Nhị Cường đồng loạt đứng dậy.
Một cái bạt tai vang dội khiến tất cả mọi người trong phòng đều kinh hãi.
"Ngọt, chị ta ăn kẹo rồi."
Bà Cao thấy cháu trai ngừng khóc thì đạp Lâm Lan Lan một cước khiến tâm can tỳ phế thận của cô ta muốn phun ra.
Cao Lai Bảo như chú ý tới cái gì, nó ngừng khóc, chạy tới trước mặt Lâm Lan Lan, moi miệng cô ta ra ngửi.
"Mày dám đánh Tiểu Bảo?"
Sự chú ý của Cao Lai Bảo bị dời đi.
Cao Lai Bảo đã xông tới, bất chấp đau đớn nhặt lên.
Đó là kẹo Thẩm Mỹ Vân cho.
Bà Cao treo ngược Lâm Lan Lan lên, thế là kẹo Lâm Lan Lan giấu ở trong túi áo ào ào rơi ra.
"Mày ăn kẹo? Mày lấy kẹo ở đâu? Có phải mày trộm kẹo trong nhà không?"
Cô ta nhắm mắt lại.
Quên cả cơn đau.
"Đây là kẹo sữa thỏ trắng!"
Mẹ nó không nỡ mua, nhà họ toàn mua kẹo cứng hoa quả rẻ nhất.
"Chị ta trộm kẹo, chị ta còn không cho con ăn."
Nghe vậy, không chỉ là bà Cao, Cao Nhị Cường cũng tới, bàn tay to như quạt hương bồ vung lên.
"Giỏi, mày cứng lông cứng cánh rồi phải không, ở ngoài nhận được đồ ngon còn không biết cầm về cho đệ đệ." "Giấu giấu diếm diếm nữa chứ?"
"Mày lấy nó ở đâu?"
Lâm Lan Lan hết bị đá rồi bị tát, mắt cô ta hoa lên, mũi chảy máu.
"Ở đâu ra?"
Thẩm Mỹ Vân thương hại cô ta, cho cô ta! Thứ cô ta không muốn nhất lại trở thành mầm tai họa.
Đột nhiên, cô ta không muốn sống nữa.
Cô ta không rõ vì sao mình phải sống lại, tại sao cuộc đời này còn tệ hơn kiếp trước?
Chết quách đi cho rồi.
"Ông giết tôi đi!"
Cô bé sáu tuổi người đầy máu nằm dưới đất thù hận nhìn người đàn ông trước mặt.
"Nếu không ông giết tôi thì tôi sẽ giết cả cái nhà này."
Căn phòng đột nhiên im như tờ.
Mọi người khó tin nhìn Lâm Lan Lan.
Gồm cả Cao Nhị Cường và bà Cao hung tợn lúc trước.
"Mày lật trời rồi."
Cao Nhị Cường cảm thấy quyền uy ở nhà của mình bị khiêu khích.
"Một đứa oắt con như mày đòi giết cả nhà tao?"
Đối với Cao Nhị Cường mà nói, đây chẳng khác nào chuyện nghìn lẻ một đêm.
Anh ta chưa từng nghe đứa con nít nào dám nói câu giết cha giết mẹ giết cả nhà bao giờ.
Lâm Lan Lan thật sự không muốn sống, cô ta bình tĩnh nhìn Cao Lai Bảo với vẻ oán hận sâu sắc: "Tôi không giết được ông nhưng tôi giết được Cao Lai Bảo." Cao Lai Bảo nhỏ hơn cô ta một tuổi rưỡi. Cao Lai Bảo bị ánh mắt của Lâm Lan Lan dọa sợ. Nó khóc rống lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận