[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1288: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Bốn Xuyên Không 1

Chương 1288: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Bốn Xuyên Không 1Chương 1288: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Bốn Xuyên Không 1
Ma ốm chỉ cúi đầu nhìn bọn họ một cái rồi im lặng đóng cửa sổ lại.
Nhánh hoa mai khô kia cũng bị nhốt ở ngoài.
Miên Miên đột nhiên cảm thấy buồn bã mất mát, nhưng điều khiến cô bé tò mò hơn là: "Tại sao anh ấy không cho người ta khen anh ấy đẹp?"
Quý Minh Phương suy nghĩ một lát: "Mẹ nó rất đẹp, người khác mắng mẹ nó là hồ ly tỉnh."
Cậu không thích người khác khen cậu đẹp.
Ma ốm cho rằng đẹp là một lời chửi rủa.
Nhưng Quý Minh Phương rất ngạc nhiên.
"Em cũng khen nó đẹp thì khác gì mắng nó đâu? Tại sao nó không ăn vạ em?"
Cửa sổ vốn bị đóng lại kia giờ hé ra một khe hở nho nhỏ.
Miên Miên nào biết, cô bé lắc đầu: "Anh ấy thật kỳ lạ."
"Đi thôi Miên Miên, anh dẫn em đi tìm bạn bè của anh."
"Thôi thôi, đừng bận tâm tới nó, không ai chơi với ma ốm, nó cứ ru rú trong nhà suốt thôi."
Đây là người kỳ lạ nhất mà cô bé từng gặp.
Miên Miên ừ một tiếng, nhưng lúc bị Quý Minh Phương kéo đi, cô bé không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Cái này...
Cô bé lắc đầu: "Không sao."
Miên Miên a một tiếng.
Quý Minh Phương vội hỏi: "Sao vậy?”
Có người đang nhìn lén mình! Nhưng nhà họ không giàu bằng nhà ma ốm.
Sau khi rời khỏi Tiểu Bạch Lâu, Quý Minh Phương còn lẩm bẩm: "Tiểu Bạch Lâu đẹp không? Anh nói em biết, căn nhà đó là căn đẹp nhất vùng chúng ta."
"Anh nghe bà nội nói, năm đó Tiểu Bạch Lâu là do người nước ngoài xây, nhà chúng ta lúc trước xém được vào ở đó."
Cô bé không nói anh trai xinh đẹp kia đang nhìn lén họ.
Miên Miên rất tò mò: "Nhà chúng ta không bằng nhà họ ư?”
Nhà họ Quý luôn lợi hại nhất.
"Gia đình mình không phải không bằng họ."
Quý Minh Phương gãi đầu, không biết nên giải thích thế nào.
Lúc trước. những vấn đề mà cô bé và mẹ không giải quyết được, ba chỉ nói một câu là xử lý xong rồi.
Thằng bé còn lâu mới thừa nhận nhà họ kém hơn nhà ma ốm.
Ở trong mắt Miên Miên, nhà họ Quý đã bề thế lắm rồi.
"Nhà chúng ta đông người, từng người một lên dư sức đánh ngã tên ma ốm kia."
Miên Miên buồn bực: "So vậy cũng được à?"
Không phải so nhà ai lợi hại hơn hả?
Quý Minh Phương khịt mũi: "Sao không so được? Cả nhà ma ốm chỉ có một đứa con, nhà chúng ta có tận bảy tám đứa."
"Em xem, có phải lợi hại hơn nhà họ không."
Miên Miên bị dắt mũi.
Nhìn theo cách này, có vẻ nhà đông người đúng là lợi hại thật.
Thấy cô bé không hỏi nữa, Quý Minh Phương thoáng thở phào nhẹ nhõm.
"Đi thôi đi thôi, anh nói em nghe, người bạn tốt nhất của anh tên là Tiểu Béo, đồ ăn nhà nó rất ngon." "Giờ chúng ta qua đó nói không chừng còn ké được vài miếng."
Quý Minh Phương giống như một con khỉ, sáng sớm dẫn Miên Miên chạy tán loạn khắp nơi.
Thằng bé cảm thấy mình là người thông minh nhất nhà, suy cho cùng các anh đều dáng ngủ khò khò trong nhà rồi.
Cậu được em gái Miên Miên thích hơn.
Đi bộ một đoạn, lúc hơn tám giờ, họ đến được nhà Tiểu Béo - bạn thân của Quý Minh Phương.
Quý Minh Phương quen đường quen nẻo gõ cửa, Miên Miên ở bên ngoài tò mò nhìn.
Nhà Tiểu Béo tương tự nhà họ Quý, đều là loại tứ hợp viện.
Nhưng tứ hợp viện nhà họ Quý hình như lớn hơn nhỉ?
Không biết có phải là Miên Miên ảo giác không mà trong lúc chờ, cô bé đứng dưới tàng cây hòe già vỗ vỗ vào thân cây, cô có cảm giác gốc cây này to đến mức hai Miên Miên cũng không ôm xuể.
Trong lúc chờ đợi, một dì mặc quân áo màu chàm liền mũ bước ra mở cửa, lúc nhìn thấy Quý Minh Phương, cô ấy hơi ngạc nhiên: "Là Minh Phương à, tìm Tiểu Bảo hả con"
Quý Minh Phương dạ một tiếng, kéo Miên Miên chạy vào: "Đúng vậy, dì Hứa, Tiểu Béo đâu?”
Hứa Tịch Mai: "Đang ăn sáng, con ăn chưa? Vào ăn chung nhé?”
Quý Minh Phương: "Ăn ăn."
"Con dẫn theo bé gái nhà ai vậy?"
Cô ấy vừa hỏi Miên Miên, Quý Minh Phương lập tức kiêu ngạo, lưng thẳng tắp: "Em gái con."
"Nhà chú con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận