[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1295: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Năm Xuyên Không 1

Chương 1295: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Năm Xuyên Không 1Chương 1295: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Năm Xuyên Không 1
Quản gia Lý có chút bối rối, chạy sang nhà hàng xóm hỏi thăm mới biết cô bé kia là người nhà họ Quý, ông ấy hơi do dự.
Nhà họ Quý...
Nếu là nhà người khác thì thì dễ nói chuyện hơn.
Nhưng nghĩ đến ánh mắt mong chờ của cậu chủ nhà mình, ông ấy cắn môi đi về trước, dẫu sao lần đầu đến thăm nhà mà đi tay không thì kỳ lắm.
Đó là phép lịch sự.
Quản gia Lý vừa về thì thấy Ôn Hướng Phác còn đang ngồi ở đầu cầu thang, mắt tỏa sáng nhìn sau lưng ông ấy.
Quản gia Lý: "Họ về hết rồi, ông phải đến nhà họ Quý mới tìm được cô bé kia."
Đôi mắt trong suốt của Ôn Hướng Phác lập tức trở nên ảm đạm.
Ôn Hướng Phác gật đầu, sau khi đưa mắt nhìn quản gia Lý rời đi, cậu chạy tới thư phòng tìm một quyển sách dạy lễ nghi.
"Hướng Phác, con muốn đi cùng ông không?"
Ông Lý không bất ngờ, đối với Hướng Phác mà nói, cánh cửa kia giống như ma chú.
Lần đầu tiên năn nỉ người khác.
Ôn Hướng Phác do dự, cậu nhìn cửa lớn, cuối cùng vẫn từ chối: "Ông Lý, ông gọi cô ấy tới đây được không?"
Ông ấy ừ một tiếng: "Vậy ông đi đây, Hướng Phác, con ở nhà thu dọn đồ đạc, chờ cô bé nhà người ta tới chơi."
Quản gia Lý dạy cậu: "Lần đầu tới nhà không thể đi tay không nên ông định xách hai bao bánh ngọt trong nhà qua.”
Một hơi xách ba chai.
Đối với việc lần đầu tiên có bạn tới nhà làm khách, hãy chiêu đãi họ bằng rượu ngon và sự chân thành.
Ôn Hướng Phác chần chừ, nhớ lại thân hình nhỏ nhắn của cô bé kia, cô biết uống không? Nhưng nghĩ lại, sách sẽ không lừa ai nên cậu quyết đoán cạy mở tủ rượu trân quý của ông nội và chọn chai rượu Mao Đài được đóng gói cầu kỳ ra.
Mở ra cẩn thận xem.
Dù uống như uống nước thì chừng này cũng đủ.
Cậu không chắc chắn.
Với thân hình nhỏ nhắn của Miên Miên, Ôn Hướng Phác thầm nghĩ, chắc là đủ rồi nhỉ?
Đủ chưa?
Cậu lần lượt đặt ba chai Mao Đài lên bàn, sau đó cầm cuốn sách học lễ nghi lên đọc.
Nó không to bằng tay người lớn mà chỉ to bằng tay trẻ con, tròn và nông.
Cậu lấy một cái hộp giấy từ trên tủ sách rồi đặt lên bàn, mở ra.
Cậu lại bưng ghế chạy tới thư phòng của ông nội, đặt ghế trước giá sách rồi leo lên.
Ôn Hướng Phác đọc một hơi: "Còn thiếu trà."
Thấy giữa hộp là một cục giấy nhỏ to bằng bàn tay?
"Người bạn đến từ phương xa nên được chiêu đãi rượu và trà."
Ôn Hướng Phác sửng sốt, sao lại ít như vậy?
Ngâm một lần là hết rồi.
Cậu cau mày: "Sao ông nội keo kiệt quá vậy?”
Chút trà này được ông nội cậu mang từ Tây Bắc về, năm cậu mới tám tuổi, bà nội cậu vừa qua đời.
Lúc ấy, cậu thấy ông nội bỏ chút trà này vào hộp, nói là được hái xuống từ cây mẹ ở núi Vũ Di. Ngon lắm.
Nhưng khi ấy Ôn Trung Nguyên đắm chìm trong nỗi đau mất vợ, căn bản không có lòng dạ thưởng thức trà, đành giấu Đại Hồng Bào* trân quý của cây mẹ núi Vũ Di này trong giá sách.
Trà Đại Hồng Bào là một loại của trà ô long có xuất xứ từ núi Vũ Di, Phúc Kiến. Đây là một trong thập đại danh trà nổi tiếng Trung Quốc với chất lượng tuyệt vời, với hương thơm hoa lan lâu bền, kéo dài, hương vị ngọt ngào. Loại trà này được hái và chiết xuất từ cây chè cổ thụ có tuổi đời vài trăm đến cả nghìn năm tuổi.
Phải biết là sản lượng một năm của loại Đại Hồng Bào này chỉ được một đến hai cân mà thôi.
Chỗ ông ấy có nửa lạng trà đã cực kỳ không dễ rồi, chính Ôn Trung Nguyên cũng không nỡ uống.
Một lạng trà một lượng vàng, đây không phải là câu nói đùa.
Thậm chí một lạng Đại Hồng Bào núi Vũ Di còn quý giá hơn một lượng vàng.
Tiếc là Ôn Trung Nguyên không biết Đại Hồng Bào ông ấy trân quý không nỡ uống đang bị cháu trai ngoan của mình móc sạch rồi.
Ôn Hướng Phác cầm túi trà nhỏ đi tới phòng bếp, lấy trong tủ ra một ấm trà tử sa. Đổ túi trà đó vào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận