[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1296: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Năm Xuyên Không 2

Chương 1296: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Năm Xuyên Không 2Chương 1296: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Năm Xuyên Không 2
Nhưng lúc định đổ vào thì hơi khựng lại, phải đổ bao nhiêu?
Việc nhà trước nay không đến lượt Ôn Hướng Phác bận tâm.
Cậu chần chờ, nghĩ lại, chiêu đãi bạn bè thì đương nhiên càng nhiều càng tốt.
Vì thế, Ôn Hướng Phác liền đổ hết gói trà giá trị ngàn vàng kia vào ấm tử sa. Chế thêm nước nóng, khi nước bắt đầu bốc khói, cậu xách ấm tử sa đặt lên bàn.
Mượn trà kết bạn, chờ bạn của cậu đến.
*
Quản gia Lý còn không biết, chỉ trong thời gian ngắn khi ông ấy ra ngoài, đối phương đã hy sinh cả gói Đại Hồng Bào núi Vũ Di giá trị ngàn vàng rồi.
Lúc này ông ấy đang hai túi bánh hạch đào, cảm thấy quà cáp hơi qua loa nên lúc đi ngang qua hợp tác xã cung ứng, ông mua thêm một cân đường trắng.
Quản gia Lý đến. Khi đồng chí Trương nghe thấy tiếng chuông cửa, bà ấy ra mở thì thấy quản gia Lý.
Khi quản gia Lý tới cửa, nhà họ Quý đang bận rộn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Quyết định không câu nệ phép tắc bình thừng nữa mà chỉ đặt những thứ cần thiết lên bàn ở phòng chính.
Nhà họ Quý con đàn cháu đống, đến cuối năm, hầu hết con cái xa nhà đều trở về khiến căn bếp gần như không có chỗ đứng.
Đây là bữa cơm tất niên đoàn viên nên đương nhiên không thể trì hoãn được.
Cả nhà cùng nhau làm sủi cảo.
Tết nhất mà.
Quản gia Lý nói: "Em gái Trương, là thế này. Tôi muốn tìm bạn nhỏ Miên Miên nhà chị, có việc cân nhờ."
Nhìn xuống thì thấy quản gia Lý còn cầm quà. Bà ấy càng khó hiểu.
Đồng chí Trương ngạc nhiên: "Anh Lý, anh đến đây làm gì?"
Vì ông nội của Ôn Hướng Phác là Ôn Trung Nguyên vẫn còn sống đó.
Tuy là quản gia nhưng lại sống ở Tiểu Bạch Lâu, đại diện cho nhà họ Ôn.
Đối với người thuộc thế hệ này, dù Hướng Phác không có cha mẹ cũng không ai dám đi gây hấn với Tiểu Bạch Lâu.
Thân phận của quản gia hơi đặc biệt.
Chẳng những còn sống mà địa vị ở cơ sở nghiên cứu khoa học Tây Bắc của ông ấy cũng không thấp. Chỉ cần ông ấy còn sống ngày nào, nhà họ Ôn vẫn sẽ đứng vững ngày đó.
Quản gia Lý thuận thế nhìn sang, quả nhiên có rất nhiều người đang vây quanh chiếc bàn giữa phòng.
Vừa bước qua cửa và chưa kịp vào sân, ông ấy đã nghe thấy một tràng cười phát ra từ phòng chính.
Quản gia Lý đồng ý, theo đồng chí Trương vào nhà.
Bà ấy lập tức mời: "Anh Lý, mời anh vào nói chuyện trước. Về chuyện của Miên Miên, tôi không thể quyết định được, ông vào xin phép mẹ con bé đi."
Đồng chí Trương giải thích: "Hôm nay con cháu trong nhà về đông đủ, họ đang làm sủi cảo trong phòng chính."
Đồng chí Trương làm việc ở nhà họ Quý, đương nhiên cũng hiểu điều này.
Họ đang làm sủi cảo, bàn bên cạnh đặt một cái bếp lò, bên trên đặt một cái lưới sắt bày đậu phộng và khoai lang, thậm chí còn có vài quả quýt.
Đang nướng đồ ăn.
Quản gia Lý không khỏi ghen tị: "Nhà họ Quý đông con đông cháu quá."
Không giống nhà họ Ôn, mấy năm nay chỉ có ông ấy và Hướng Phác ăn Tết với nhau. Đồng chí Trương nghĩ đến chuyện nhà họ Ôn, thở dài nhưng vẫn im lặng.
Sau khi đồng chí Trương dẫn quản gia Lý vào, mọi người làm sủi cảo ở phòng chính đều kinh ngạc.
Vô thức nhìn nhau.
Nhà họ Quý và nhà họ Ôn có lui tới à?
Đúng hơn là Tiểu Bạch Lâu của nhà họ Ôn không có quan hệ với bất kỳ nhà nào trong ngõ.
Nhà họ Ôn như một gốc cây già độc lập, họ một mình chống chọi giữa mưa gió bấp bênh.
Ngay khi quản gia Ký bước vào.
Cậu hai và cậu ba nhà họ Quý liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt nhìn con trai nhà mình, nhỏ giọng nói: "Nói mau, tụi con lại đi bắt nạt thằng bé nhà họ Ôn nữa phải không?"
Đứa trẻ nhà họ Ôn đã tội nghiệp lắm rồi.
Bọn Quý Minh Phương oan uổng gần chết.
"Không có."
"Ba, ba đừng vu oan bậy bạ."
"Đúng vậy, bác hai, tuy con có ngang qua Tiểu Bạch lâu, nhưng đến cái mặt ma ốm còn không được thấy nữa là."
Bạn cần đăng nhập để bình luận