[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1298: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Năm Xuyên Không 4

Chương 1298: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Năm Xuyên Không 4Chương 1298: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Năm Xuyên Không 4
Ông Quý đã nói: "Minh Phương, con nướng chín hết đậu phộng và quýt trên bếp lò rồi lát nữa mang qua cho Miên Miên."
Cái này...
Quý Minh Phương nghe thế, mắt lập tức sáng lên.
"Dạ, ông nội."
Quý Minh Phương như bắt được vàng, vui vẻ ngâm nga một giai điệu, đứng lên nướng đậu phộng.
Thẩm Mỹ Vân không hiểu.
Nhân lúc mọi người làm sủi cảo.
Thẩm Mỹ Vân nhỏ giọng hỏi Quý Trường Tranh: "Ông quản gia hồi nấy có lai lịch gì?"
Nhà họ Quý phát triển toàn diện, mà nhà họ Ôn thì có cống hiến nổi bật ở một phương diện nào đó.
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút rồi kể lại tình huống của nhà họ Ôn.
Cô cần một tài liệu tham khảo.
Thẩm Mỹ Vân hiểu: "Vậy so với nhà họ Quý thì sao?"
"Tình huống của nhà họ Ôn tương đối đặc thù, căn cứ của họ chủ yếu ở Tây Bắc, ông Ôn làm nghiên cứu khoa học, trong giới khoa học, nói họ quyền cao chức trọng cũng không ngoa.'
Quý Trường Tranh suy tư một chút: "Không thể so sánh."
Cô căn bản không biết gì về hàng xóm trong ngõ. Nhà họ Thẩm gia và nhà họ Quý cách nhau cách nhau một tầng lớp, mà người xung quanh nhà họ Quý, cô lại càng không biết.
Đây là lợi ích của việc nhà đông con nhiều cháu, phát triển đa nguyên hóa, nhưng đó cũng là khuyết điểm.
Xét riêng nhà họ Quý, người nhà họ chia ra làm đủ các ngành các nghề nên thực sự rất khó "chín một nghề" một nhà họ Ôn, hoặc thậm chí độc chiếm một lĩnh vực nào đó.
Nhưng ưu điểm là quan hệ giao thiệp của nhà họ Quý rất rộng.
Nếu muốn so thì nhà nào cũng có những khó khăn riêng.
Phải biết rằng, tuổi của ông Ôn không trẻ hơn ông Quý là bao.
Ông Ôn tuổi đã cao mà còn trụ ở tuyến đầu, ba Ôn Hướng Phác qua đời giáng một đòn chí mạng vào nhà họ Ôn, điều này cũng khiến cho nhà họ Ôn rơi vào thời kỳ giáp hạt*.
(*) Khoảng thời gian lương thực thu hoạch được của vụ cũ đã cạn, nhưng chưa đến vụ thu hoạch mới; thường chỉ lúc đói kém do chưa đến vụ.
Nhà họ Ôn không khác gì, cả nhà họ Ôn đều làm nghiên cứu khoa học ở Tây Bắc, nhưng vấn đề lớn nhất của họ là nhà neo người.
Thế nhưng ông ấy lại còn ở tuyến đầu, một là cống hiến cho nghiên cứu khoa học, hai là thời kỳ giáp hạt.
Mắt Quý Trường Tranh sáng lên: "Đúng, có thể hiểu như vậy."
Cô khái quát thành một câu.
Nhưng nhờ có Quý Trường Tranh giải thích, Thẩm Mỹ Vân cũng hiểu hơn phần nào.
Nhưng chuyện này quá phức tạp, một hai câu không thể nói rõ ràng.
"Đường đua của nhà họ Quý và nhà họ Ôn không giống nhau."
Nếu con trai của Ôn Tương Dương còn trên đời, ông ấy đã nghỉ hưu từ lâu rồi.
Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút: "Vậy hàng xóm nhà họ Tống bên cạnh thì sao?"
Dù cô mới vê chưa được bao lâu nhưng cũng nhiều lần nghe qua đại danh của Tống Ngọc Chương.
Quý Trường Tranh thở dài: "Tống Ngọc Chương và Ôn Tương Dương năm đó rất nổi tiếng, một nam một bắc." Cũng xuất thân từ cái ngõ này, là tấm gương của mọi người.
Tiếc là sau khi Ôn Tương Dương hy sinh, Tống Ngọc Chương cũng lặng lẽ từ phương nam trở vê.
Sau khi Tống Ngọc Chương về, tính tình cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất, trực tiếp gia nhập sở nghiên cứu khoa học.
Còn năm đó đã xảy ra chuyện gì thì không ai biết.
Tống Ngọc Chương lớn hơn Quý Trường Tranh tám tuổi, anh ta đã hơn ba mươi nhưng vẫn chưa kết hôn.
Sau khi vào sở nghiên cứu khoa học, anh ta nhốt mình trong phòng thí nghiệm, quanh năm suốt tháng không về được mấy lần.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong, như có điều suy nghĩ.
"Thảo nào lần trước em thấy bà Tống nhìn nhà chúng ta với ánh mắt hâm mộ."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Tâm nguyện lớn nhất của bà Tống là được thấy con trai cưới vợ.
Nhưng đây không phải là một chuyện dễ dàng.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, không nói đề tài này nữa.
Cô thầm nghĩ, cái ngõ này đúng là ngọa hổ tàng long.
Chọn bừa một nhà cũng là sự tồn tại mà người bình thường không so nổi.
Chẳng trách người ta nói, Tây Thành quý, quý ở đâu, có lẽ đây chính là nguyên nhân.
*
Bạn cần đăng nhập để bình luận