[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1413: Ngày Thứ Một Trắm Năm Mươi Chín Xuyên Không 6

Chương 1413: Ngày Thứ Một Trắm Năm Mươi Chín Xuyên Không 6Chương 1413: Ngày Thứ Một Trắm Năm Mươi Chín Xuyên Không 6
Mấy chị dâu viện gia quyến nhà trong quân đội mong nhớ anh ấy, không chỉ một hai lần, trong đó có cả vợ của đại đoàn trưởng Trương.
Đại đoàn trưởng Trần vừa nói thế, chính ủy Từ đang dọn bàn ngẩng đầu nói: "Vậy lân này ngài ra tay muộn rồi."
"Chẳng thế sao, bắp cải ngon đều bị người ta đặt trước hết rồi."
Đại đoàn trưởng Trương thật sự thích con người Trần Viễn này.
Làm người chăm chỉ, năng lực thì giỏi.
Nhưng mà, đóa hoa này có chủ rồi.
Cũng coi như là chuyện vui.
*
"Bọn họ tìm anh làm gì thế? Có làm khó anh không?"
Lúc Trần Viễn quay trở lại, cô ta vẫn ở đó.
Tống Ngọc Thư: "Ở đây chờ anh."
Trần Viễn thấy thế hơi chau mày, anh ấy bước nhanh đến, kéo tay cô ta đi qua bên cạnh: "Sao không tìm chỗ tránh tuyết?"
Cũng không biết tìm chỗ nào đó tránh tuyết, lúc Trần Viễn đến, tóc cô ta đã trắng xóa.
Trần Viễn im lặng một lúc lâu, phủi tuyết trên người cô ta xuống, không khí yên tĩnh lại.
Trần Viễn rời khỏi phòng làm việc thì trực tiếp đi tìm Tống Ngọc Thư, Tống Ngọc Thư cũng ngốc lắm, từ lúc Trần Viễn đi, cô ta ở đó.
"Anh nói, viết báo cáo kết hôn."
Trần Viễn: "Hỏi thăm quan hệ của chúng ta." "Anh nói thế nào?"
Chỗ nào có Tống Ngọc Thư sẽ tuyệt đối không tẻ nhạt.
Trần Viễn cúi đầu nhìn cô ta, thật ra mắt Trân Viễn cũng rất đẹp. Điển hình mắt của người Trần gia, giống với mắt của Trần Thu Hà và Trần Hà Đường.
Tống Ngọc Thư kinh ngạc: "Anh nói cái gì?"
Hỏi lặp lại thêm lần nữa.
"Cái gì?"
Đều là mắt đào hoa, chỉ là bình thường anh ấy đều làm mặt lạnh, cộng thêm mắt hai mí sụp xuống, nhìn có vẻ hung dữ.
Đặc biệt là Tống Ngọc Thư trước mắt.
Nhưng Trần Viễn thì là mắt đào hoa đích thực, con ngươi đen sâu thẳm, ánh mắt sáng bừng mang theo vẻ nhìn xa trông rộng.
Của cô ta là mắt phượng, kiểu mắt hơi xếch lên, thực ra không hề to.
Tống Ngọc Thư lại dám, cô ta giống như phát hiện được đại lục mới vậy: "Trần Viễn, mắt anh to hơn mắt em đó."
Trần Viễn nhấch môi, anh ấy hơi theo không kịp mạch suy nghĩ của cô gái trẻ bây giờ rồi.
Đến mức rất ít người dám nhìn thẳng anh ấy.
Suy nghĩ Tống Ngọc Thư vẫn đang nhảy nhót: "Sau này chúng ta sinh con thì mắt con nhất định phải giống anh, mắt đào hoa đẹp biết mấy."
"Con gái nếu có mắt đào hoa thì chẳng biết quyến rũ, xinh đẹp biết bao nhiêu đâu."
Cô ta rất thích.
Trần Viễn hít sâu một hơi: "Tống Ngọc Thư, chúng ta đang bàn chuyện viết báo cáo kết hôn."
Suy nghĩ cô ta nhảy nhanh quá. Tống Ngọc Thư gật đầu: "Em biết mà."
"Báo cáo kết hôn thì anh cứ viết là được rồi?" Giọng điệu cô ta đương nhiên: "Bối cảnh nhà em rõ ràng sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không cản trở anh đâu."
Trần Viễn: "Vậy chiều nay anh đi viết báo cáo kết hôn."
"Ừm."
"Vậy chiều nay chúng ta gặp?"
Tống Ngọc Thư quay đầu tính đi, Trần Viễn còn cho là cô gái này thần kinh thô đến nỗi không để ý, lúc cô ta quay đầu thì thấy bàn tay nắm thành quyền hơi run rẩy.
Trần Viễn thấy như vậy, mỉm cười: "Anh tiễn em đến phòng tiếp khách nhé?"
"Không không không."
Tống Ngọc Thư nhảy xa ba mét: "Em đi tìm Mỹ Vân."
"Trần Viễn, anh không cần đi theo em, đừng nha!"
Cô ta nhấn mạnh hai ba lần.
Trần Viễn nhìn bóng lưng cô ta đi xa, mỉm cười, tiếp đó hình như nghĩ đến gì đó, anh ấy quên nói chuyện sính lễ với Tống Ngọc Thư rồi.
Nhưng dường như cô ta không để ý?
Thôi đi, dù sao sau này lương đều đưa cho cô, sau này nói cũng được.
Anh ấy còn có rất nhiều việc bận.
Kết hôn à.
Đây là chuyện trước giờ Trần Viễn chưa hề nghĩ đến.
Tống Ngọc Thư một đường chạy như thỏ, toan đến nhà Thẩm Mỹ Vân, vẫn chưa đến nơi, từ ra đã hét lên: "Mỹ Vân, Mỹ Vân."
“Cậu có nhà không?”
Thẩm Mỹ Vân vừa từ trại heo về, cô đang tính đổi một bộ quần áo sạch sẽ bèn trả lời. Chuẩn bị mở cửa cho Tống Ngọc Thư. Kết quả
Bạn cần đăng nhập để bình luận