[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1414: Ngày Thứ Một Trắm Năm Mươi Chín Xuyên Không 7

Chương 1414: Ngày Thứ Một Trắm Năm Mươi Chín Xuyên Không 7Chương 1414: Ngày Thứ Một Trắm Năm Mươi Chín Xuyên Không 7
Tống Ngọc Thư trực tiếp la hét: "Không cần mở, bên ngoài lạnh, cậu không cần ra ngoài đâu."
“Tôi trèo tường vào."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Coi như cô hiểu rồi, cô gái này rất lỗ mãng, hơn nữa không phải lỗ mãng bình thường.
Tống Ngọc Thư nhún hai cái đã trèo lên tường viện rồi nhảy xuống, bàn chân hơi đau, nhưng Tống Ngọc Thư không hề để ý.
Cô ta chạy vào phòng, giọng điệu gấp gáp: "Mỹ Vân, cậu biết tôi đã làm chuyện lớn gì không?"
Thẩm Mỹ Vân nhanh chóng thay quần áo, Tống Ngọc Thư đã chạy vào, Thẩm Mỹ Vân còn chưa kịp mặc đồ xong, lập tức che ngực lại.
Tống Ngọc Thư không vui: "Che cái gì mà che, cậu có cái gì thì tôi cũng có."
Tống Ngọc Thư đột nhiên nói: "Cậu biết nói chuyện phiếm không?"
Làm tôn lên đường cong.
Điều này làm Tống Ngọc Thanh không nhịn được nuốt nước miếng: "Sớm biết thế thì tôi không nhìn trúng anh cậu mà nhìn trúng cậu, chẳng phải lại càng có phúc à?"
Cả người từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không xinh đẹp tinh xảo. Đi
Cổ thiên nga, ngực lớn, eo nhỏ, đôi chân thon dài, trắng nõn như ngọc.
Thẩm Mỹ Vân đẩy cô ta ra, tiện tay mặc khoác áo bông vào, che giấu cơ thể lung linh: "Cậu có cần nghe lại xem mình nói lời động trời gì không?"
Thẩm Mỹ Vân đen mặt, lập tức cài nút áo lại, Tống Ngọc Thư nhìn đường cong ngực Thẩm Mỹ Vân, bởi vì cô mới thay đồ xong, trên người chỉ mặc một lớp áo lót dài ôm người. Tống Ngọc Thư cười: "Thì ra cậu cũng có đam mê này, đen tối lắm nha."
Cô trừng to mắt: "Tống Ngọc Thư, cậu bớt chiếm tiện nghi của tôi đi."
Nói chuyện phiếm ai mà không biết?
Thẩm Mỹ Vân: "2"
Nếu cô ta là Quý Trường Tranh thì hạnh phúc chết mất.
Tống Ngọc Thư cũng không tức giận.
"Chồng cậu thật có phúc."
Thẩm Mỹ Vân không thèm để ý đến cô ta, đi đến bên cửa sổ, rót ly nước nóng bưng lên uống, không rót cho Tống Ngọc Thư.
Thẩm Mỹ Vân không muốn tiếp tục nói vấn đề này nữa, bèn nói: "Cậu tìm tôi có việc gì?"
Thẩm Mỹ Vân: "2"
Cô ở trại heo, thật sự không biết chuyện xảy ra ở nhà ăn, bèn hỏi: "Sao cậu theo đuổi được thế?"
Thẩm Mỹ Vân: "2"
Cô ta phấn khích nói: "Tôi hạ gục được anh hai cậu rồi."
Tống Ngọc Thư kể lại chuyện xảy ra một lượt.
Vừa hỏi câu này đã dời được sự chú ý của Tống Ngọc Thư.
"Cậu trâu bò thật, nhiều người như vậy, sao cậu giơ biển tỏ tình được hay vậy?"
Tống Ngọc Thư: "Còn sợ cái gì, dù sao tôi cũng không thiệt, tôi theo đuổi anh cậu, anh ấy nếu thích thì tôi thành công, nếu không thích thì tôi giơ tấm biển cũng chẳng mất miếng thịt nào."
Thẩm Mỹ Vân: "Cậu không sợ danh tiếng không tốt à?"
Dù sao, danh tiếng cũng rất quan trọng với con gái.
Tống Ngọc Thư: "Danh tiếng là cái rắm ấy, người sống cả đời chỉ mong được sảng khoái vui vẻ tự tại."
"Hơn nữa, nếu danh tiếng tôi ở Mạc Hà xấu đi thì tôi vỗ mông về Bắc Kinh thôi."
Chỉ có thể nói, cô gái Tống Ngọc Thư này có nội tâm mạnh mẽ, đột nhiên nói: "Hay là, cậu gọi chị dâu trước nghe thử xem nào?”
Thẩm Mỹ Vân: "2"
"So với gọi chị dâu thì tôi kể cậu nghe chuyện trong nhà anh trai nhé, tránh cậu bất ngờ."
"Được được được, cậu kể tôi nghe nhiều nhiều về anh trai cậu đi."
Sau khi Thẩm Mỹ Vân nói xong.
Tống Ngọc Thư: "Anh ấy thật đáng thương."
"Đáng thương hơn tôi."
Mặc dù không thiên vị cô ta, nhưng ít nhất cô ta có ba mẹ, anh ấy gần như chỉ có một mình.
Thời gian ở chung với người nhà cực kỳ ít.
Thậm chí có thể nói là không có.
Thẩm Mỹ Vân trả lời: "Lúc trước anh tôi rất cực khổ, nếu cậu thực sự kết hôn với anh ấy thì là một chuyện tốt."
"Anh tôi là người rất có trách nhiệm, năng lực cũng giỏi, nếu cậu có thể bước vào tim anh ấy, sau này cậu cứ trộm mừng đi."
Đây là lời thật lòng.
Tống Ngọc Thư nóng lòng: "Chẳng phải chỉ là chinh phục Trần Viễn thôi sao? Đương nhiên tôi làm được."
"Nhưng mà..." Cô ta đổi giọng nói: "Trước đó thì cho tôi sờ của cậu đi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận