[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1418: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Xuyên Không 4

Chương 1418: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Xuyên Không 4Chương 1418: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Xuyên Không 4
Từ kí túc xá đến phòng làm việc rõ ràng là quãng đường chỉ hai mươi phút, nhưng hai người lại đi hết bốn mươi phút.
Lúc đến phòng làm việc.
Chính ủy Từ và chỉ đạo viên Ôn đều đang chuẩn bị tan làm.
Lúc thấy Trần Viễn cầm dù dắt Tống Ngọc Thư bước vào, hai người liếc mắt nhìn nhau.
"Đội trưởng Trần."
"Đến nộp báo cáo kết hôn à?"
Trần Viễn gật đầu, Tống Ngọc Thư bên cạnh cất giọng giòn tan: "Chỉ đạo viên Ôn..."
Cô ta quen biết chỉ đạo viên Ôn, dù sao cũng đã ăn cơm cùng nhau ở Quý gia, nhưng cô ta không biết chính ủy Từ.
Nhưng Tống Ngọc Thư thì hoàn toàn khác, cô ta rất thản nhiên và hào phóng.
Trần Viễn giới thiệu: "Chính ủy Từ."
Tính cách cô ta vốn dĩ tự nhiên hào phóng, thậm chí không hề ngượng ngùng chút nào.
"Bây giờ tôi và Trần Viễn đến có làm phiền đến mọi người không?" Tiếp đó, đột nhiên cô ta cười: "Nhưng mà nói không chừng thật sự phải làm phiên mọi người rồi, chờ tôi và Trần Viễn kết hôn thì mời mọi người đến ăn kẹo mừng."
Tống Ngọc Thư: "Chào chính ủy Từ."
Điều này khiến chính ủy Từ và chỉ đạo viên Ôn hơi kinh ngạc, dù sao, nữ đồng chí thời này chỉ cần nhắc đến chồng hay vấn đề kết hôn đều rất xấu hổ, nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
"Vị này là?"
Vừa nghe thế, Tống Ngọc Thư đã bước vào, còn không quên ngoảnh đầu kéo Trần Viễn theo, Trần Viễn hơi lúng túng.
"Vào đi."
Chính ủy Từ cười nói.
Chính ủy Từ và chỉ đạo viên Ôn hơi kinh ngạc: "Kết hôn là chuyện vui, báo cáo kết hôn này lúc nào nộp cũng không muộn."
Câu này làm chính ủy Từ và chỉ đạo viên Ôn không kiềm được mà bật cười: "Như này thì tốt rồi, Trần Viễn coi như đã cưới được một cô vợ có thể quản được cậu ấy rồi."
Tống Ngọc Thư hừ một tiếng, đang có việc vui nên hiếm thấy không tức giận.
"Không kéo thì không kéo, chờ báo cáo kết hôn được duyệt, nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi thì em kéo!"
Anh ấy không cho cô ta kéo.
Tính cách Tống Ngọc Thư đồng chí thật thú vị.
Cơ bản đều đã qua khâu kiểm tra đầu tiên.
Chính ủy Từ thấy thế bèn nói: "Ngoại lệ đóng dấu trước cho hai người, còn điều tra sau đó tôi sẽ cho người làm nhanh chóng."
Khoảnh khắc con dấu đỏ tươi ấn lên tờ báo cáo kết hôn, Trần Viễn và Tống Ngọc Thư đều vui mừng.
Lấy con dấu bên trong ra, đóng dấu trước mặt hai người.
Đương nhiên, anh ấy cũng biết một vài tin tức vê xuất thân của Tống Ngọc Thư, người vào ở tại phòng tiếp khách của đồn trú.
Tất cả vào phòng làm việc, chỉ đạo viên Ôn bảo hai người bọn họ ngồi xuống, chính ủy Từ kéo ngăn tủ chỗ bàn làm việc.
Qua khâu kiểm tra đầu tiên thì cơ bản chuyện sau đó đều lược đi.
Thấy báo cáo kết hôn đã được đóng dấu, Tống Ngọc Thư vui mừng cười nói: 'Cảm ơn chính ủy Từ, lúc đó mời ngài đến ăn gấp đôi kẹo mừng."
Mặc dù Trần Viễn không nói, nhưng sắc mặt dịu dàng hiếm có: "Mời anh uống rượu mừng."
Chính ủy Từ đồng ý: "Anh chờ."
Đã viết báo cáo kết hôn, tiếp theo là đi theo quy trình.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc.
Trần Viễn suy nghĩ một lúc: "Chuyện đến nhà em dạm ngõ..."
Anh ấy muốn hỏi ý kiến của Tống Ngọc Thư.
Vốn dĩ Tống Ngọc Thư tính nói không cần, nhưng nghĩ lại thì tại sao lại không, nếu không dạm ngõ thì không thể dẫn Trần Viễn về.
Lập tức cô ta thay đổi suy nghĩ: "Dạm ngõ thì được, cái gì em cũng không cần, chỉ cần anh về nhà đánh Tống Ngọc Chương một trận là được!"
Đây là mong muốn từ lâu của cô ta, không hoàn thành thì trong lòng không thoải mái!
Trần Viễn nhìn cô ta không nói gì.
Loại chuyện chồng chưa cưới chưa bước vào cửa đã đánh anh vợ mình như thế này, Trần Viễn đã sống ba mươi hai năm cũng chưa từng dám nghĩ đến.
"Sao thế? Không dám đồng ý à?"
Tống Ngọc Thư nắm chặt nắm tay.
"Đồng ý."
"Chỉ là anh phải nghĩ xem làm như thế nào mới có thể thần không biết quỷ không hay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận