[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1431: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Mốt Xuyên Không 8

Chương 1431: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Mốt Xuyên Không 8Chương 1431: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Mốt Xuyên Không 8
Bao gồm cả bản thân Tống Ngọc Chương, một quyền của Trần Viễn nhìn là thấy không nhẹ, sống mũi Tống Ngọc Chương bị đánh biến thành màu đỏ, giây sau đỏ rực lên, rồi bắt đầu chảy máu.
Tống Ngọc Chương đau đến nỗi mặt mũi nhăn nhúm hồi lâu, rồi bình tĩnh lại: "Cậu đang ra mặt cho Tống Ngọc Thư à?"
Anh ta nhìn người đàn ông trước mặt, dáng người cao to, khí thế mạnh mẽ, quả thực có bản lĩnh ra mặt.
Trần Viễn không hề trả lời, mà đơn giản lại đập tới một quyền nữa, lặp lại câu hỏi: "Còn ồ không?"
Anh ấy cũng rất bình tĩnh, chỉ là nhìn anh ta từ trên cao, Trần Viễn cực kì cao, thậm chí còn cao hơn Tống Ngọc Chương tới năm sáu cm.
Cho nên lúc này, anh ấy thật sự đang nhìn xuống.
Tống Ngọc Chương cực kì không thích cảm giác này, anh ta lùi một bước, đứng trên bậc thêm, một bậc thêm vừa hay bù đắp cho hai bên.
Anh ta bình tĩnh nhìn Trần Viễn: "Cậu biết tôi là ai không?"
Nếu thật sự so chức vị thì ai kém hơn ai chứ?
Ba nắm đấm ập tới.
Ai mà không biết.
Ra vẻ à?
Đột nhiên Trần Viễn cũng theo đó mà cười: "Anh có biết tôi là ai không?"
Tống Ngọc Chương là sở trưởng của sở nghiên cứu, anh ấy còn là trung đoàn trưởng của đồn trú đây này?
Trả lời anh ta lại là một nắm đấm.
Cô ta không kìm được bật cười: "Sao nào? Đối tượng của tôi có phải rất tốt không?" Đập cho ba quyền, đánh đến nỗi sống mũi Tống Ngọc Chương sưng phù luôn rồi, không còn dáng vẻ cẩn trọng hờ hững như thường ngày mà ngược lại có vài phần khôi hài.
Đây là một Tống Ngọc Chương mà Tống Ngọc Thư chưa bao giờ nhìn thấy.
Tống Ngọc Chương nghe thấy vấn đề này, anh ta nhìn chằm chằm Trần Viễn một lúc lâu, rồi quay đầu nhìn Tống Ngọc Thư: "Đây chính là đối tượng em dắt về nhà à?"
Điều này làm hai ông bà Tần quay mặt nhìn nhau.
Tống Ngọc Chương nhìn chằm chằm cô ta một lúc mới nói: "Lần này là một người đàn ông."
Nói xong, anh ta đi vào nhà, mà còn né Trần Viễn, trực tiếp vào nhà từ chỗ giếng nước.
Câu này thật là đâm vô tim.
Phải biết là trước giờ hai đứa Tống Ngọc Thư và Tống Ngọc Thư chơi vật tay, Ngọc Thư chưa từng thắng lần nào.
Ông ta thở dài: "Ba đi lấy nước nóng, xem thử Tống Ngọc Chương."
Bỏ đi, con cái tự có phúc của con cái, bà già này vẫn là không làm người khác phiền đi.
Bà ta chọn không quản đứa nào cả.
Nói là không đua lòng cho con trai là giả, nhưng thấy con gái vui đến nỗi mi mắt cong cong, bà Tống lập tức thở dài: "Các con vào trước đi, mẹ đi nấu hai món cuối."
Bà Tống vừa đi, ông Tống ở lại đây hình như cũng không thích hợp nữa.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy dáng vẻ nhếch nhác của con trai và cười thành đóa hoa của con gái.
Nói xong thì người cũng đi mất.
Lúc này người ngoài đã đi hết.
Chỉ còn lại hai người Tống Ngọc Thư và Trần Viễn, Tống Ngọc Thư không nhịn được nói: 'Không phải đã nói rồi à? Phải lén đánh Tông Ngọc Chương, không để người khác phát hiện sao, sao đột nhiên anh đánh trước mặt mọi người thế?" Phấn khích biết mấy.
Trần Viễn suy nghĩ, giọng điệu bình tĩnh nói: "Anh ta ăn hiếp em."
Còn anh ấy không cho phép...
Chỉ đơn giản vậy thôi.
Tống Ngọc Thư sau khi nghe xong lời này, lập tức nghiêm mặt: "Anh——"
Chữ anh này nói ra cả nửa ngày, lời vừa lên tới trên môi, vậy mà lại không biết phải nên gì.
Cô ấy chỉ vụng về vặn vẹo tay: "Trần Viễn."
Tống Ngọc Thư tính khí luôn thất thường, lúc này giọng nói nhẹ nhàng đến mức không thể tin được.
Trần Viễn ngước nhìn cô. Dưới ánh hoàng hôn, ngũ quan anh ấy sắc sảo, có chút kiên cường trâm ổn mà chỉ một chàng trai cứng rắn mới có được.
"Cảm ơn anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận