[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1439: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Hai Xuyên Không 8

Chương 1439: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Hai Xuyên Không 8Chương 1439: Ngày Thứ Một Trăm Sáu Mươi Hai Xuyên Không 8
Tống Ngọc Thư có chút kinh ngạc: "Sao anh biết được?"
Trần Viễn nhanh chóng rửa mặt, hoàn toàn bình tĩnh lại, anh ấy không trả lời câu hỏi này mà nói: "Anh đi ra ngoài trước."
Tống Ngọc Thư nghe vậy, tà ác cười nói: "Em không đi ra ngoài đâu."
"Trân Viễn, cho em xem đi."
Trần Viễn: "..."
"Vậy anh cũng có thể sờ của em mà?"
Trần Viễn: "..."
Đây là lời nói hổ báo gì vậy!
Tống Ngọc Thư tưởng mình nghe nhầm rồi, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Tống Ngọc Thư ngoáy ngoáy tai, đóng giả thành bộ dáng lưu manh: "Dù sao chúng ta cũng thành vợ chồng rồi, buổi sáng và buổi tối đều xem được mà."
"Lên giường đi."
Anh ấy đột nhiên bình tĩnh lại, lau mặt: "Em tới đây đi!"
Trần Viễn phát hiện rằng, người này thật là gan lớn che trời, trong miệng ồn nào có biết bao nhiêu là lợi hại, thực chất lại rất là nhát gan.
"Cái gì??"
Sắc mặt Trần Viễn đỏ lên: "Tống Ngọc Thư!"
Tống Ngọc Thư theo bản năng che mắt lại, lúng túng tại chỗ: "A a a a."
"Vậy anh dậy đây."
Nói xong, Trần Viễn kéo chăn lại, đứng lên.
"Em không lên sao?”
Trần Viễn nhìn dáng vẻ chạy trối chết như vậy của Tống Ngọc Thư. Thân nhìn nhanh như con thỏ chạy chỉ còn lại tàn ảnh.
Tựa như chưa từng tới đây, nếu không phải trên ghế còn một cái chậu tráng emn, sợ là cũng không thể biết được Tống Ngọc Thư đã từng đến đây.
"Trần Viễn, anh thật không biết xấu hổ."
Anh ấy không khỏi mỉm cười: "Cô gái này."
Lại đi rửa mặt thêm một lần nữa, ngâm đầu vào trong chậu, ngạt thở chừng một phút, mới ngẩng đầu lên, có tiếng nước bắn tung tóe, những hạt nước làm ướt tóc trên trán, thân thể cường tráng bức người.
Nghĩ đến việc trên người không mặc quần áo, Trần Nguyên sắc mặt nhất thời đen xuống.
Chỉ có điều...
Trần Viễn xem ra là đã nhìn chính xác Tống Ngọc Thư rồi.
Sau khi đóng cửa lại và thay quần áo, lúc này anh ấy mới cảm thấy an tâm hơn một chút.
Đúng là có lòng muốn làm trộm, nhưng lại không có gan trộm mà.
Bên ngoài.
"Bố, bố đang suy nghĩ cái gì vậy? Con có phải là loại người không biết điều ấy đâu?"
"Mới không phải đâu!"
Bà Tống tức giận đến muốn dùng gậy đánh cô ấy: "Mới sáng sớm chạy tới phòng A Viễn, Tống Ngọc Thư à Tống Ngọc Thư, con thật là không biết liêm sỉ là gì."
"Con có vọt vào, nhưng mà con cũng đều chưa thấy cái gì hết ."
Tống Ngọc Thư nhảy lên nhảy xuống.
"Con cho rằng mẹ không nghe thấy sao?" Bà Tống trừng mắt: "Con muốn sờ cái gì? Tới đây nói cho mẹ nghe, con muốn sờ cái gì?"
Tống Ngọc Thư: "..." Cô cũng không ngờ rằng bà Tống lại nghe thấy lời nói đùa của cô với Trần Viễn.
Tống Ngọc Thư đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Bà Tống chế nhạo: "Con cho ta biết con đang hành động như một tên lưu manh, xem mẹ có đánh gãy chân của con không."
Thực ra, sau chuyện xảy ra tối qua, mối quan hệ giữa họ đã dịu đi rất nhiều.
Tống Ngọc Thư vừa trốn tránh, vừa dùng lý lẽ nói chuyện: "Mẹ đánh gã chân con làm cái gì?Làm cái gì?Trần Viễn không phải là người yêu của con sao, con sờ anh ấy, con sờ anh ấy có gì không đúng sao?"
Trần Viễn: "..."
Vừa ra khỏi phòng đã nghe thấy được lời nói hổ báo này.
Không thể chịu nổi nữa.
Nhìn thấy bà Tống đột nhiên ngừng mắng mình, Tống Ngọc Thư lập tức cảm thấy không ngờ được, cô ấy quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Trần Viễn đứng ở phía sau mình.
Cũng không biế lời mình vừa nói kia, đối phương đã nghe được bao nhiêu rồi.
Tống Ngọc Thư: "..."
Cảnh tượng đột nhiên trở nên lúng túng.
Là Trần Viễn phá vỡ sự im lặng: "Mẹ, Ngọc Thư, con hơi đói, buổi sáng ăn gì thế ạ?"
Tối qua uống cả một bựng rượu, đồ ăn thực sự không ăn được nhiều lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận