[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1529: Ngày Thứ Một Trăm Bảy Mươi Ba Xuyên Không 7

Chương 1529: Ngày Thứ Một Trăm Bảy Mươi Ba Xuyên Không 7Chương 1529: Ngày Thứ Một Trăm Bảy Mươi Ba Xuyên Không 7
Thẩm Mỹ Vân có chút tò mò, nhưng cuối cùng cũng không hỏi. Dù sao, mỗi người đều có bí mật riêng.
Thấy biểu cảm này của cô, Kim Lục Tử còn gì không hiểu, cậu ta cười cười: "Tôi trời sinh mệnh tiện, chỉ cần là làm ăn kiếm được tiền tôi đều làm."
"Giống như hai con lợn em nhìn thấy lúc trước, là tôi làm trung gian, tôi coi như là người trung gian, làm việc chạy vặt “
Còn kiếm được bao nhiêu tiền, thì ba mươi đồng. Lúc trước mua thịt giúp Thẩm Mỹ Vân, đã trả hết tiền rồi.
Thẩm Mỹ Vân càng thêm kỳ lạ: "Anh Lục, anh không phải làm ăn lớn sao?"
Lúc trước lấy hàng từ chỗ cô, đều là hai nghìn, anh một tay trả tiền.
Kim Lục Tử cười khổ: "Làm ăn lớn hàng đè tiền, làm ăn nhỏ kiếm tiền mặt."
Giọng điệu của cậu ta rất bình tĩnh: "Người ta không thể chỉ kiếm tiền lớn."
"Tuy nhiên, tôi đến Cáp thị lâu như vậy, chỉ thấy một tiệm này."
Trong lúc nói chuyện, đi qua cửa hàng cung ứng, Thẩm Mỹ Vân vào trong mua một túi bột mì Phú Cường, cũng may là bột mì có thể mua được, cô có phiếu lương thực toàn quốc, hơn nữa ra ngoài, mỗi lần cô đều mang theo nhiều tiền hơn. Dù sao, nhà nghèo ra ngoài thì phải có tiền.
Thẩm Mỹ Vân ngạc nhiên: "Bên Cáp thị còn có tiệm mì sao?"
Lại đi một đoạn, lại gặp một tiệm mì, vị trí bên ngoài cửa tiệm, lại phơi một dãy mì sợi, loại rất dài, đều rủ từ giữa không trung xuống đất, vị trí trên đất được trải bằng vải nỉ, vừa đúng để hứng những sợi mì khô rụng xuống.
Mua bột mì Phú Cường, vẫn là Kim Lục Tử xách, nặng năm cân, cậu ta xách như xách một cái túi nhỏ, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Kim Lục Tử gật đầu: "Nhà họ chuyên bán đồ ăn làm từ mì, bột mì, mì sợi ướt, mì sợi khô, vỏ bánh bao, phôi bánh bao đều có." Thẩm Mỹ Vân nghe vậy thấy vô cùng kính trọng, thật lòng mà nói, đến trình độ như Kim Lục Tử, còn có thể có giác ngộ như vậy, thảo nào sự nghiệp tương lai của cậu ta phát triển tốt.
"Chồng em phải nằm viện mấy ngày sao?" Kim Lục Tử có chút bất ngờ.
ebookshop.vn
Cô dứt khoát vào tiệm mì, mua hai cân mì sợi ướt, một cân mì sợi khô, lại mua bốn cái bánh nướng, ba cái phôi bánh bao. Cũng may Thẩm Mỹ Vân mang đủ tiền và phiếu lương thực, nếu không thật sự không mua nổi.
Lúc đi ra, trên tay lại xách thêm một đống đồ.
Thẩm Mỹ Vân nghe xong mắt sáng lên: "Anh Lục, anh đợi tôi một chút."
Trên đường hai người đều không nói gì. Đợi đến chỗ cậu ta ở, mở cửa cho Thẩm Mỹ Vân, Kim Lục Tử thậm chí còn không vào trong: "Nhà chỉ rộng như vậy, bếp lò ở ngay trong sân, cô cứ tự làm đi."
Kim Lục Tử: "..."
Liếc nhìn những món mì mà Thẩm Mỹ Vân xách, thâm nghĩ gặp phải một người còn ăn khỏe hơn cậu ta.
Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ: "Anh ấy ăn khá nhiều."
Cậu ta giơ tay nhìn đồng hồ: "Tôi không tiếp đãi em nữa, em tự làm đi, tôi phải chạy chuyến tiếp theo."
Thẩm Mỹ Vân ngạc nhiên: "Anh Lục, cũng biết cách sống lắm."
Kim Lục Tử ừ một tiếng, nhấc chân đi, Thẩm Mỹ Vân tiễn cậu ta rời đi, sau đó mới vào sân nhỏ, vừa vào cô ngạc nhiên.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Em làm xong, sẽ trực tiếp khóa cửa lại."
Cho nên, Kim Lục Tử thật sự rất cần cù, đến Cáp thị bán hàng, cũng không để bản thân nhàn rỗi.
Bởi vì chỗ sân trời, còn trồng một mảnh đất, không lớn, chỉ khoảng năm sáu mét vuông, trồng một ít rau cải cúc và cải thìa, chỉ là có lẽ chủ nhân lâu ngày không đến, nên có vẻ hơi héo.
Cậu ta đến Cáp thị, không chỉ bán hàng, còn làm công việc trung gian, công việc trung gian, cậu ta may mắn thì một ngày nhận được hai ba chuyến. Cơ bản tiên kiếm được trong một ngày, là tiền mà người khác một tháng cũng không kiếm được.
Thật là một người cần cù.
Cô xem xong sân, rồi vào bếp, thật sự rất nhỏ, chỉ có một bếp than, một cái thớt nhỏ, nhưng bù lại sạch sẽ, dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận