[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1546: Ngày Thứ Một Trăm Bảy Mươi Sáu Xuyên Không 8

Chương 1546: Ngày Thứ Một Trăm Bảy Mươi Sáu Xuyên Không 8Chương 1546: Ngày Thứ Một Trăm Bảy Mươi Sáu Xuyên Không 8
Lời nói vừa dứt, mẹ Ôn cau mày: "Lão Ôn, anh xem kìa, người ta nói lấy vợ quên mẹ, nó mới lấy vợ được bao lâu? Đã đề phòng chúng ta như vậy rồi."
Ba Ôn còn chưa kịp nói gì.
Chỉ đạo viên Ôn đứng yên tại chỗ, khuôn mặt bình thường dịu dàng như ngọc giờ phút này lại mang theo vài phần lạnh lùng: "Nếu ba mẹ tới đây chỉ để giáo huấn con, giáo huấn vợ con, con cũng không ngại đưa ba mẹ về ngay lập tức."
Lúc trước khi anh ấy kết hôn cũng không cho ba mẹ tới, đủ thấy được địa vị của ba mẹ trong lòng Chỉ đạo viên Ôn.
Cái này...
Thấy anh ấy thật sự nghiêm túc.
Mẹ Ôn lập tức im bặt, ba Ôn kéo tay áo vợ, nói với Chỉ đạo viên Ôn: "Con cũng biết cái miệng này của mẹ con, bà ấy chính là khẩu xà tâm phật, con bảo vợ con thông cảm cho bà ấy một chút."
Chỉ đạo viên Ôn đáp trả gay gắt: "Vợ con cũng là khẩu xà tâm phật, vậy thì ba mẹ cũng thông cảm cho cô ấy chứ?"
Nghe vợ nhắc lại chuyện cũ năm đó, mặt ba Ôn đỏ bừng: "Chuyện cũ đã qua rồi, bà còn nhắc tới làm cái gì?"
Hiệp thứ nhất, ba Ôn và mẹ Ôn hoàn toàn thất bại, nhìn đứa con trai xách hành lý đi trước.
Năm đó Chỉ đạo viên Ôn được tuyển vào quân ngũ, nhưng ba Ôn lại muốn con trai lớn đi, ông ta thương con trai lớn, cảm thấy con trai lớn đứng đầu môn hộ, tham gia quân ngũ là chuyện vinh quang, đương nhiên phải cho con cả đi."
Đây là chuyện cũ đã qua lâu rồi.
Đột nhiên mẹ Ôn kỳ quái nói: "Đều tại ông, lúc trước nếu không phải bắt thằng hai đổi danh ngạch tham gia quân ngũ cho thằng cả, thì thằng hai cũng không xa cách với chúng ta như bây giờ.
Về kết quả, nếu Chỉ đạo viên Ôn đã tới trú đội Mạc Hà, nhiều năm như vậy, điều này cũng có nghĩa là ý định năm đó của ba Ôn đã không thành công.
Đây!
Dọc đường đi, mẹ Ôn vẫn liên tục phàn nàn: "Nơi này cũng quá hoang vắng, còn không bằng một nửa Thượng Hải chúng ta."
Sau khi Chỉ đạo viên Ôn phía trước nghe tiếng cãi vã của ba mẹ ở phía sau, mặt không cảm xúc, thậm chí hiếm hoi lộ ra vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt vốn hiền hòa của anh ấy.
Anh ấy hít một hơi thật sâu, dẫn ba Ôn và mẹ Ôn tới cửa đội, làm thủ tục đăng ký rồi mới đưa bọn họ về khu tập thể.
Mẹ Ôn cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Đây!
Chỉ đạo viên Ôn đứng lại, nhìn bọn họ: "Nếu cảm thấy nơi này không tốt, vậy bây giờ con đưa ba mẹ ra trạm xe?”
Chuyện này...
"Đúng vậy, không có làng mạc, cửa hàng, muốn mua đồ ăn sáng hay mua sắm thứ gì cũng khó khăn."
Chỉ một câu oán hận, đã khiến hai vợ chồng im lặng.
Điều đó có nghĩa là, căn nhà mười sáu mét vuông đó, chứa tới gân mười người.
Vậy mà căn nhà đó đã chứa tới ba thế hệ nhà họ Ôn, trên là ba mẹ Ôn, dưới là anh trai Ôn cùng vợ và hai đứa con.
Khác xa với căn nhà bọn họ ở Thượng Hải, tuy ba mẹ Ôn đều là công nhân viên chức nhưng nhà của gia đình Ôn lại nhỏ đến đáng thương, hai người bọn họ chỉ được chia có mười sáu mét vuông.
Từng căn từng căn đều có sân vườn, nhìn vào đã thấy sang trọng. Thậm chí, Chỉ đạo viên Ôn còn có một em gái chưa xuất giá, cũng ở nhà.
Mãi đến khi về đến khu tập thể, mẹ Ôn mới mở to mắt: "Đây là nhà phân cho hai đứa à? Nhà rộng thế này ư?"
Cho nên, cũng không có gì lạ khi mẹ Ôn ngạc nhiên khi nhìn thấy căn nhà này. Dù sao, căn nhà này chính là ngay cả nhà vệ sinh cũng lớn hơn cả phòng ngủ của bọn họ.
Chỉ đạo viên Ôn nghe mẹ cảm thán, anh ấy ừ một câu: "Đây là nhà con tự xây."
Nói xong, liền đến nhà họ Ôn, Chỉ đạo viên Ôn đang định lấy chìa khóa ra mở cửa.
Bên cạnh, Thẩm Mỹ Vân cầm một cuốn bách khoa nuôi gà đi ra.
Cô mới học được một cách, định câm sách đến trại chăn nuôi thử xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận