[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1571: Ngày Thứ Một Trăm Bảy Mươi Chín Xuyên Không 7

Chương 1571: Ngày Thứ Một Trăm Bảy Mươi Chín Xuyên Không 7Chương 1571: Ngày Thứ Một Trăm Bảy Mươi Chín Xuyên Không 7
"Quân Quân, hai người chúng ta phải có một người tiếp tục sống, tiếp tục sống để gặp ba mẹ.
Gia đình họ là một gia đình tư bản lớn, khi gặp khó khăn cũng chịu thiệt thòi nhất. Hiện tại không biết ba mẹ bọn họ còn sống hay đã chết, bọn họ cũng không biết.
Diêu Chí Anh không có mong muốn nào khác, cô ấy chỉ muốn em trai cô ấy tiếp tục sống.
Nhưng, điều đó thật khó, thật sự rất khó khăn.
Một mình cô ấy phải làm việc, có thể nuôi được bản thân đã hết sức khó khăn rồi, cô đây còn nuôi dạy một cậu bé chưa lớn hẳn thì là điều vô cùng khó khăn đối với cô ấy.
Diêu Chí Quân nghe thấy lời của chị gái mình, cậu bé im lặng, cúi đầu lẩm bẩm nói: "Mẹ sẽ không đồng ý."
"Chắc chắn sẽ không đồng ý." Nhà bọn họ vốn rất giàu có, nếu lúc đó cậu bé ra ngoài, cầm theo một ít tiền của trước kia thì tốt.
Nếu cậu bé cầm lấy một ít, có phải chị gái sẽ không vì cậu bé mà lập gia đình hay không?
Diêu Chi Anh theo bản năng gật đầu: "Đúng vậy."
Từ trước đến nay, Diêu Chí Anh là người luôn luôn hiếu thảo, lần đầu tiên nói ra lời làm đau lòng người khác như vậy.
Thẩm Mỹ Vân nhìn không nỗi nữa, hít sâu một hơi nói: "Chí Anh, vấn đề lớn nhất của em bây giờ chính là nuôi em trai em đúng không?
Cảnh tượng này ngược lại khiến người nhìn cảm thấy khó chịu.
Diêu Chí Quân nghe xong, nước mắt lập tức rơi xuống, cậu bé khóc thâm, không khóc thành tiếng.
"Nếu như em trai em có thể tự nuôi lấy bản thân mình, em có phải sẽ không lập gia đình đúng không?"
Cô ấy vừa nói xong, Diêu Chí Anh lại hít một hơi thật sâu, nói: "Chị không biết mẹ còn sống hay đã chết, mẹ cũng không thể quản được."
Bất kể cậu bé học từ ai thì ở thời đại này, có thầy dạy sẽ giúp cậu bé không phải chết đói.
Thẩm Mỹ Vân nghĩ tới nghĩ lui, nói: "Chị cho em một ý kiến này, để em trai của em đi theo ba chị hoặc cậu chị học nghề đi."
"Mà chị nói trước, ba chị là bác sĩ, còn cậu chị là thợ săn, em hỏi thử em trai Chí Quân xem thử cậu bé muốn học từ ai?"
Cô ấy kết hôn chỉ vì một mục đích duy nhất, chính là có người giúp cô ấy nuôi em trai mình, để cậu bé không đến nỗi chết đói.
Cậu bé không chờ chị gái Diêu Chí Anh hỏi, Diêu Chí Quân đã chủ động trả lời: "Em muốn học chữa bệnh với chú Thẩm."
Một người biết đau lòng chị gái mình thì tính cách cũng không tệ hơn.
"Em muốn học chữa bệnh."
Thẩm Mỹ Vân trước đây vốn không có ý định nhúng tay vào việc của người khác, nhưng khi nhìn thấy Diêu Chí Quân còn có thể đứng ra lên tiếng, cô rốt cục mềm lòng.
Cậu bé gọi ông ấy là chú cũng không sai.
Cô nhìn thấy thái độ kiên quyết của cậu bé, Thẩm Mỹ Vân mỉm cười: "Được rồi , vậy để chị dẫn em tìm ba của chị, dù thế nào cũng phải để ông ấy nhận biết em."
"Em làm thợ săn sẽ có thịt để ăn đó."
Thẩm Mỹ Vân trâm ngâm: "Em không muốn muốn trở thành Thợ săn?"
Diêu Chí Quân nắm góc quần áo của cậu bé, nhỏ giọng nói: "Em học y, em có thể cứu được bản thân mình và cả ba mẹ."
Diêu Chí Quân nuốt nước bọt, cậu bé lắc đầu: "Không muốn, em muốn trở thành bác sĩ." Thẩm Mỹ Vân ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: "Em có thể nói cho chị biết tại sao em muốn học y không?"
"Nhưng chị nói trước." Cô nhìn Diêu Chí Anh: "Ba chị xuất thân không tốt, nếu Chí Quân làm học trò của ba chị, tương lai em ấy có thể bị liên lụy."
Diêu Chí Anh không quan tâm đến những thứ này, mắt cô ấy đỏ hoe: "Xuất thân của chú Thẩm sao có thể kém hơn nhà em được?"
Nhà cô ấy vốn là một gia đình tư bản lớn, trước kia gia đình có mở một hãng buôn. Gia đình họ vẫn sống trong một tứ hợp viện biệt lập ở Bắc Kinh.
Nhưng, tứ hợp viện kia đã bị người ta lấy mất.
Người thân trong gia đình cũng không biết đã lưu lạc đến nơi nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận