[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1579: Ngày Thứ Một Trăm Tám Mươi Xuyên Không 5

Chương 1579: Ngày Thứ Một Trăm Tám Mươi Xuyên Không 5Chương 1579: Ngày Thứ Một Trăm Tám Mươi Xuyên Không 5
Trước kia nhà họ Diêu là cực kỳ huy hoàng.
Đáng tiếc, đó là trước kia.
Ánh mắt Diêu Chí Anh ảm đạm: "Bây giờ không còn nữa."
"Em đã bao giờ học kinh doanh chưa?”
Thẩm Mỹ Vân có chút ngoài ý muốn, cha mẹ Diêu Chí Anh lại làm ăn lớn như vậy, nếu đặt ở hậu thế, Diêu Chí Anh thấp nhất cũng là bạch phú mỹ.
Hơn nữa còn là loại đỉnh cấp.
Diêu Chí Anh gật đầu: "Trước kia em từng chạy qua cửa hàng với cha em, nhưng sau đó, chị cũng biết - -"
Sau đó Quách Gia thành lập cửa hàng bách hóa và công ty cung cấp, cửa hàng nhà bọn họ dần dần rời khỏi thị trường, nhưng ngay cả như vậy, tài phú trong tay bọn họ, vẫn là người bình thường không nghĩ tới.
Mà Diêu Chí Anh với Diêu Chí Quân lúc ấy trên người trang bị tiền tiêu vặt, hai người cộng lại là hơn năm mươi đồng, hơn nữa còn là loại mang theo bên người.
Không cho mọi người nhà họ Diêu một tin tức nào.
Nhưng đó là tất cả.
Lúc này mới chiếm được hai cái danh ngạch.
Từ lúc thanh toán đến khi rời đi, chỉ mất một ngày, Diêu Chí Anh và Diêu Chí Quân có thể chen ngang làm thanh niên tri thức, đây là quan hệ ngày xưa của cha Diêu và mẹ Diêu.
Bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, hai người bọn họ ngay cả mặt cha mẹ cũng không thấy, liền bị đưa đi.
Vốn tưởng rằng nhà bọn họ lui ra ngoài sớm, sẽ trốn tránh thanh toán, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, ngày thanh toán lại đột nhiên như thế. Diêu Chí Anh dường như biết Thẩm Mỹ Vân muốn nói gì: "Không nhắc tới quá khứ nữa.
Thẩm Mỹ Vân vẫn là lần đầu tiên biết được gia thế Diêu Chí Anh, trước kia tất cả mọi người bận rộn, cũng không ai hỏi những thứ này, nói thật, cô có chút bị nhạc nhiên.
"Em...
Nói thật tiên tiêu vặt tùy tiện trên người hai người, đều bằng với tiền lương một tháng của người bình thường.
Sau khi nghe cô ấy nói như vậy, Thẩm Mỹ Vân thở dài, đột nhiên hỏi ngược lại: "Chí Anh, em không nghĩ tới, tại sao em lại xuất hiện ở đây vậy?"
Nói đến đây, Diêu Chí Anh đột nhiên lắp bắp nói: "Mỹ Vân, em cầu xin chị một chuyện, coi như hôm nay chị không gặp qua em được không?"
Diêu Chí Anh thật sự là một người thành thật.
Cô ấy rất lạc quan: "Em có thể cùng Chí Quân thể diện sống sót, cũng đã không tệ rồi."
Lời này vừa dứt.
Thẩm Mỹ Vân nhìn chằm chằm cô ấy một lát: "Đi theo chị." Cô dẫn Diêu Chí Anh đi, trong hẻm nhỏ của Kim Lục Tử.
Cô đột nhiên nghiêm túc hỏi Diêu Chí Anh: "Có thể giữ miệng được không?"
Thẩm Mỹ Vân suyt một tiếng về phía cô ấy: "Biết là tốt rồi."
Chị một hồi lâu, cũng không có nguyên cớ nào đi ra.
Lời này vừa hỏi, Diêu Chí Anh gật đầu như gà mổ thóc: "Có thể"
Diêu Chí Anh không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên trừng to mắt: "Chị chị chị-"
Gõ cửa, một lát sau Sa Liễu tới mở cửa, nhìn thấy cô còn dẫn một người khác tới.
Sa Liễu nhất thời nhíu mày: "Đồng chí Thẩm, sao cô còn dẫn người tới đây?"
"Ở đây không có người ngoài." Đương nhiên, Thẩm Mỹ Vân không tính là người ngoài.
Thẩm Mỹ Vân: "Người một nhà."
Sau khi nói xong, Sa Liễu mới thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn về phía đối phương: "Anh Lục có ở đây không?”
Sa Liễu gật đầu, Kim Lục Tử ở trong phòng chán đến chết, tự mình chơi cờ với mình.
Nghe được động tĩnh bên ngoài, cậu ta lập tức đứng lên, ra ngoài nghênh đón: "Mỹ Vân em gái, tôi biết sẽ đợi được em."
Lần trước từ khi từ biệt Hà Thành, cũng đã hai tháng rồi.
Thẩm Mỹ Vân haizz một tiếng: "Anh Lục."
Tiếp theo, giới thiệu với cậu ta: "Đây là em gái tôi - - Diêu Chí Anh."
Diêu Chí Anh đi theo Thẩm Mỹ Vân cùng hô: 'Anh Lục."
Kim Lục Tử bất ngờ, nhưng cuối cùng là nể mặt Thẩm Mỹ Vân: "Em Chí Anh."
Thẩm Mỹ Vân đứng ở trong sân, nói về phía Kim Lục Tử: "Anh Lục, lúc trước anh nói qua mặc kệ làm ăn lớn nhỏ đều sẽ tiếp đúng không?"
Kim Lục Tử gật đầu: "Đúng vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận