[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1625: Ngày Thứ Một Trăm Tám Mươi Lăm Xuyên Không 9

Chương 1625: Ngày Thứ Một Trăm Tám Mươi Lăm Xuyên Không 9Chương 1625: Ngày Thứ Một Trăm Tám Mươi Lăm Xuyên Không 9
Là Ôn Hướng Phổ đỡ cô bé: "Cuốn sách này hơi dày, đọc chậm một chút, đọc xong thì sẽ học được toán."
Miên Miên lật từng trang sách, lập tức nhăn mặt: "Ba trăm mười một trang, khi nào thì em mới đọc hết được?
Cô bé không đọc nổi ba trăm mười một trang này, cô chỉ biết nhận mặt những con số trên nên cô bé sẽ tách riêng chúng ra để đọc.
Ôn Hướng Phác suy nghĩ một chút: "Vậy mỗi ngày đọc hơn hai mươi trang, hơn mười ngày là xong."
"Rất nhanh thôi."
Miên Miên: "..."
Cô bé ngạc nhiên nói: "Anh Hướng Phác, anh đọc hết rồi sao?"
Một cuốn sách dày như vậy, Miên Miên cảm thấy cuốn sách này có thể ngang bằng với tất cả những cuốn sách mà mình từng có. Có khi cộng hết lại còn không dày bằng thứ này.
Đây là người duy nhất Miên Miên thừa nhận là cao và đẹp hơn mình.
Đôi mắt của Miên Miên đột nhiên mở to tràn đầy ngưỡng mộ: "Anh Hướng Phác, anh thật lợi hại."
Miên Miên sửng sốt: "Mẹ em luôn nói em là đứa trẻ xinh đẹp nhất, nhưng -"
Không cần phải nói nó đẹp thế nào nữa.
Nói xong, khóe miệng Ôn Hướng Phác không khỏi nhếch lên, cậu vốn đã đẹp trai, lông mày rậm, mắt to, mũi thẳng, miệng hồng hào. Bây giờ mỉm cười, cậu mất đi một chút vẻ lạnh lùng và đẹp trai hơn một chút.
Cô bé đổi chủ đề và nói: "Em thấy anh còn đẹp hơn cả eml"
Ôn Hướng Phác gật đầu. Chính là vì ông nội Lý là người có học thức cao hơn, và đàn ông dường như đều nghiêm túc hơn. Cho nên ông thương suy nghĩ rằng Ôn Hướng Phác là người có vẻ ngoài quá mê người, nên chắc là bên trong sẽ không có quá nhiều kiến thức.
"Khi em khen ngợi anh, anh cảm thấy như mình muốn bay lên trời vậy."
Cậu ấy chưa bao giờ được khen ngợi. Kể từ khi còn bé, cậu chưa bao giờ được nghe thấy điều đó dù chỉ một lần.
Lời khen này khiến Ôn Hướng Phác lập tức xấu hổ, xoa xoa mặt nói: "Đừng khen anh nữa.”
Lần này Ôn Hướng Phác thật sự xấu hổ, cậu mím môi, má hơi ửng hồng nói: "Con gái ở ngoài không nên tùy tiện khen ngợi người khác như thế."
"Có từ gì để miêu tả điều này ý nhỉ? Kinh vi thiên nhân (*)!"
"Đúng đúng, anh Hướng Phác, sao anh có thể giỏi như vậy? Cái gì anh cũng biết."
Miên Miên chống tay lên hông và nói: "Anh trai Hướng Phác của em, đối với em, anh vốn đã giống tiên nhân trên trời rồi."
"Em có khen tuỳ tiện đâu."
“Toán học là gì ạ?"
Cậu kéo Miên Miên ngồi xuống và mở trang đầu tiên của cuốn sách.
Nhưng cậu vẫn tỏ vẻ mặt dè dặt: "Vậy hôm nay chúng ta không đọc tiểu thuyết nữa, chúng ta bắt đầu từ kiến thức toán học cơ bản."
Kẻ sống nội tâm trong xã hội - Ôn Hướng Phác thực sự đang gào thét trong lòng, em gái Miên Miên của cậu ấy chắc chắn rất giỏi trong việc khen ngợi người khác.
"Đầu tiên, chúng ta phải tìm hiểu toán học là gì."
Miên Miên coi như đây là điều đương nhiên: "Em chỉ khen ngợi anh Hướng Phác."
Chưa kể, khi Ôn Hướng Phác nghiêm túc, cậu còn trông giống như một giáo viên nhỏ. Giọng nói trong trẻo và chưa đạt đến giai đoạn vỡ giọng của thiếu niên thậm chí còn dịu dàng và mềm mại hơn một số cô bé có thể có. Không quá cao, không quá thấp, rất vừa phải.
Điều này khiến Miên Miên không khỏi nhìn sang: "Anh Hướng Phác cũng có giọng nói rất hay."
Ôn Hướng Phác không còn có thể nghiêm túc nữa, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: 'Miên Miên, anh đang giảng bài."
Miên Miên đưa tay nhỏ lên chống cằm, có hứng thú nhìn cậu: "Em biết, anh Hướng Phác mau giảng cho em biết đi."
Mẹ nói, con nên khen ngợi người hướng nội nhiều hơn.
Khen ngợi anh ấy ở bất cứ đâu!
Thời gian trôi qua, đối phương sẽ có được sự tự tin và có thể liên hệ nhiều hơn với thế giới bên ngoài.
Miên Miên cho rằng bản thân mình thực sự là một người lanh lợi.
Bị Miên Miên nhìn một cách ngưỡng mộ như vậy, Ôn Hướng Phác hít sâu một hơi nói: "Vậy chúng ta bắt đầu từ chữ số Ả Rập. Toán học cơ bản nhất bao gồm thứ tự sắp xếp cùng tổ hợp số, sau đó là thực hiện các phép toán với các con số."
Thật phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận