[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1635: Ngày Thứ Một Trăm Tám Mươi Sáu Xuyên Không 2

Chương 1635: Ngày Thứ Một Trăm Tám Mươi Sáu Xuyên Không 2Chương 1635: Ngày Thứ Một Trăm Tám Mươi Sáu Xuyên Không 2
Tống Ngọc Thư nói: "Không sao, chị cũng ăn rồi, nhân tiện mua luôn." Nói xong, nói với bà Quý: "Dì Quý, con mua nhiều lắm, cùng ăn."
Bà Quý đã ăn từ sớm rồi, bà ấy lắc đầu: "Mẹ ăn cháo khoai lang."
Bà ấy ngủ ít, mùa hè năm giờ đã thức dậy, lúc này đã là bảy giờ, bà ấy không chỉ ăn xong, cũng đã tập thể dục xong.
Tống Ngọc Thư: "Vậy lần sau con tranh thủ sớm một chút."
Đứa nhỏ lanh lợi này, khiến bà Quý nở nụ cười: "Vậy lần sau con tới nhà dì ăn."
Tống Ngọc Thư đáp lại một tiếng, bên kia, Thầm Mỹ Vân ăn một cái bánh nướng vừng, lại uống một ly sữa đậu nành, cũng xem như giải quyết xong bữa sáng.
"Đi thôi."
"Mẹ, con và chị dâu ra ngoài một chuyến, Miên Miên giao cho mẹ nhé."
Điều này làm cho Tống Ngọc Thư từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, lần đầu khẩn trương: "Mỹ Vân - -"
"Yên tâm đi, mẹ sẽ trông cháu thật tốt."
Cũng may đã sớm móc nối xong mối quan hệ, Tống Ngọc Thư và Thẩm Mỹ Vân đi thẳng đến khoa phụ sản, ngoài hành lang rất đông nữ đồng chí đang ngồi vẻ mặt lo lắng khẩn trương.
Lúc các cô đến, đã hơn chín giờ, đây là giờ cao điểm của bệnh viện, trước sau đều là người.
Thẩm Mỹ Vân và Tống Ngọc Thư đi đến bệnh viện nhân dân, đương nhiên, đây là do bà Tống dùng mối quan hệ tốt để tìm trước, cố ý tìm một bác sĩ khoa phụ sản có nhiều kinh nghiệm đến kiểm tra thân thể cho Tống Ngọc Thư, từ một mức độ nào đó mà nói, đây cũng coi như là đi cửa sau.
Y tá phía trước đang gọi tên, đi vào lần lượt theo số. Bà Quý dĩ nhiên sẽ không từ chối.
Có lẽ là lại qua thêm khoảng mười phút.
Từ trước đến nay cô luôn bình tĩnh như vậy, giống như bị lây nhiễm, không hiểu sao điều này làm cho Tống Ngọc Thư cũng cảm thấy an tâm hơn vài phần.
Cô ấy cúi đầu ừ một tiếng, cầm lấy tay Thẩm Mỹ Vân, không ngừng quan sát tình huống xung quanh phía sau cửa sổ lụa màu vàng nhạt kia.
Thẩm Mỹ Vân vỗ vai, an ủi cô ấy: "Cũng chỉ là kiểm tra nhanh thôi."
Cô đã làm kiểm tra phụ khoa, cô biết rõ hơn ai hết, lần kiểm tra này đối với con gái phải nói là rất xấu hổ.
Có một y tá trẻ gọi tên, Tống Ngọc Thư đứng dậy, cô ấy vô thức nhìn Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân gật đầu với cô ấy: "Em chờ chị ở bên ngoài."
"Nhớ kỹ, phải bình tĩnh."
"Tống Ngọc Thư."
Nằm ở trên giường bệnh nhỏ hẹp lạnh lão kia, cởi quần, mở chân ra, sau đó mặc cho bác sĩ kiểm tra, nếu như may mắn thì gặp được bác sĩ nữ, nhưng nếu không may mắn, thì sẽ gặp phải bác sĩ nam.
Người phụ nữ mang thai đã lớn ngồi ở bên cạnh tò mò hỏi.
Trước sự thúc giục này, Tống Ngọc Thư không còn do dự trong tức khắc, đi theo vào, đợi sau khi cô ấy đi vào, Thẩm Mỹ Vân lại yên tĩnh ngồi ở băng ghế dài bên ngoài chờ đợi.
"Nhanh lên, phía sau còn có người đang chờ."
Y tá bên cạnh không nhịn được nữa.
"Cô ấy là chị gái cô à?"
Thẩm Mỹ Vân là người từng trải, cô xem như có thể hiểu được tâm tình của Tống Ngọc Thư.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, cũng không nói rõ quan hệ của hai người, người phụ nữ có thai kia cũng không hỏi gì nữa, nụ cười cũng có chút ngượng ngùng nói: "Bác sĩ Vương hơi hung dữ, tôi thấy nữ đồng chí vừa mới đi vào kia có chút khẩn trương, loại chuyện này sinh đẻ một hai lần là sẽ quen, nhiều lần sẽ thành thói quen."
Thẩm Mỹ Vân có chút lo lắng: "Loại chuyện này vẫn phải tự mình nghĩ thoáng ra."
Người phụ nữ có thai kia nghiêm túc gật đầu: "Cũng không phải, vào lân đầu tiên tôi kiểm tra, đã khóc một trận rất lớn."
Vẫn là cô vợ nhỏ mới kết hôn, chưa từng thấy qua loại trận chiến này.
Trong phòng làm việc của bác sĩ.
Bác sĩ Vương là một bác sĩ chừng năm mươi tuổi, trên đầu đã có tóc bạc, vẻ mặt nghiêm túc: "Tống Ngọc Thư?"
Tống Ngọc Thư gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận