[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1716: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Năm Xuyên Không 5

Chương 1716: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Năm Xuyên Không 5Chương 1716: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Năm Xuyên Không 5
"Con gái cứ sinh ra thì đều thấp kém hơn con trai sao?" Ngân Hoa từ trước đến giờ đều ngoan ngoãn nghe lời, hiền lành dịu dàng, lần đầu tiên sinh ra ý muốn phản kháng.
Đây là lần thứ hai trong suốt mười lăm năm, lần trước là bởi vì cô bé không được cho đi học.
Lời nói của cô bé đanh thép vang vọng, ngay lập tức đã khiến cả nhà sững sờ.
"Làm sao đứa trẻ như con lại có nhiều câu hỏi vì sao như vậy?" Mẹ Ngân Hoa, con dâu trưởng nhà họ Trần lên tiếng.
"Số phận người phụ nữ là hạt cải dầu [2], rơi vào đâu cũng đều phụ thuộc vào may mắn."
[2] Hạt cải dầu (%Ä#): Trước đây, người Trung Quốc cho rằng số phận người phụ nữ giống như hạt cải dầu, nếu rơi vào vùng đất màu mỡ (gia đình người đàn ông tốt), sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc, nếu họ rơi vào vùng đất cằn cỗi (gia đình người đàn ông không tốt), cuộc sống sẽ khó khăn.
Ngân Hoa lập tức bật khóc, Miên Miên tiến tới nắm tay cô bé: "Thím nói sai rồi, đi học là có thể thay đổi số phận."
"Rơi vào đâu, hoàn toàn phụ thuộc vào việc học tập như thế nào."
Tính tình Ngân Diệp gay gắt hơn: "Không giao du với Miên Miên? Vậy thì với ai? Với Ngưu Đại nhà hàng xóm sao? Để gả chị con qua đó thành con dâu nuôi từ nhỏ luôn à?"
Từ khi còn nhỏ Miên Miên đã biết một sự thật rằng, dựa vào núi thì núi đổ, dựa vào người thì người sẽ đi mất, không thể ở lại vào bất kỳ ai.
Hai đứa con gái ngoan ngoãn hiền lành của anh ta, chơi lâu với Miên Miên, đã trở nên nổi loạn hết cả rồi.
Trái lại, con dâu trưởng nhà họ Trần không hề lên tiếng, con trai cả nhà họ Trần thấy vậy, bèn cau mày, chờ đến khi Miên Miên đã rời đi, anh ta mới nói với Ngân Hoa, Ngân Diệp: "Sau này đừng giao du nhiều với Miên Miên."
Ngân Hoa nặng nề gật đầu, cô bé không chọn nghe lời mẹ mình, mà nghe lời Miên Miền.
Ngân Hoa nghe vậy, tự nhiên trở nên yên lặng.
"Không phải phụ thuộc vào người khác, vào chồng, vào con, mà là vào chính mình."
Học phí của cô nhóc cũng là ông nội cho.
Con trai cả nhà họ Trần định cho Ngân Diệp một cái bạt tai, Ngân Diệp cũng không né tránh: "Ba đánh con, vậy cứ đánh chết con luôn đi? Nếu đã biết sẽ thành thế này, năm xưa ba cũng không nên sinh ra con.”
Cô nhóc muốn đi học, vậy mà ba lại là người đầu tiên phản đối, chính ông nội là người đã ủng hộ cô nhóc.
Bỗng nhiên...
"Ông biết những năm qua các cháu chịu oan ức, nhưng quy luật của thế giới này là như thế." Cho dù là lão bí thư chỉ bộ hay tự cho là mình công bằng cũng vậy.
Lão bí thư chỉ bộ đã chứng kiến từ đầu đến cuối, ông ấy thở dài: "Ngân Hoa, Ngân Diệp."
Cả hai đều không cãi lại, mà cùng đi tới trước mặt lão bí thư chi bộ.
Con trai cả nhà họ Trần nghe vậy, không sao tát xuống nổi, tức giận đến nỗi cả người run lên bân bật: "Được đi học nên đủ lông đủ cánh rồi." Anh ta ngoảnh lại nhìn lão bí thư chỉ bộ, hơi trách móc: "Con đã nói rồi, con gái không cần phải học nhiều, đến tuổi gả đi là được rồi, ba, ba đã nhìn thấy hai chị em nó chưa? Có chỗ nào giống con gái không?”
"Các cháu là con gái, mai sau cũng sẽ gả cho người khác, có hiểu không?"
Lão bí thư chi bộ gượng cười: "Nói vớ vẩn gì vậy, không kết hôn, đến khi cháu già rồi thì phải làm sao?"
Ngân Hoa nghe vậy, ngơ ngác nói: "Nếu kết hôn là như vậy, cháu không kết hôn thì sao?" Đó đã là truyền thống rồi.
"Nghĩa là sau này các cháu sẽ về nhà người khác, đứa trẻ các cháu sinh ra, cũng sẽ mang họ của người khác, không phải là họ Trần, không liên quan gì tới nhà họ Trần, cũng tức là sau này ba mẹ các cháu mất đi, thậm chí họ sẽ không đốt tiền vàng cúng bái cho ba mẹ các cháu."
"Cháu sẽ báo hiếu với ba mẹ cả đời."
Ngân Hoa và Ngân Diệp cùng nhìn ông ấy, người mà chúng tin tưởng nhất chính là ông nội.
"Đó là chuyện tương lai mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận