[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1719: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Năm Xuyên Không 8

Chương 1719: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Năm Xuyên Không 8Chương 1719: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Năm Xuyên Không 8
"Đừng làm vậy, cho bọn cháu hết, nhà chú biết ăn gì đây?"
Quý Trường Tranh: "Các cháu ăn đi, chú và dì Mỹ Vân đều không ăn nhiều, Miên Miên cũng chưa quay lại." Nhà không có trẻ con, mấy thứ quà vặt này hoàn toàn không ăn được hết.
Nghe vậy, đám trẻ mới dám nhận.
Sau khi tiễn bọn nhỏ đi, ở cạnh đó, chỉ đạo viên Ôn bế Ôn Mãn Bảo ra ngoài đi dạo, tuyết đọng đầy sân, dù Ôn Mãn Bảo còn chưa đi vững, nhưng vẫn muốn xuống đất đi lại.
Chỉ đạo viên Ôn buộc một sợi dây ngang hông nó, đẩy nó về phía đám tuyết, rồi mới nói: "Tự chơi đi."
Ôn Mãn Bảo bi ba bi bô, bò trong tuyết.
Quý Trường Tranh nhìn thấy thì cau mày: "Không sợ nó sẽ bị cảm sao?"
Chỉ đạo viên Ôn: "Không cho nó xuống, nó sẽ khóc."
"Dĩ nhiên rồi."
Chỉ đạo viên Ôn thở dài: "Khóc nhiều cũng sẽ bị bệnh."
Đây là lời nói thật.
Quý Trường Tranh hỏi anh ấy: "Cảm giác làm ba thế nào?" Hỏi câu này, chỉ đạo viên Ôn còn biết nói thế nào, anh ấy nghĩ ngợi một lát: "Có khổ cũng vẫn vui."
Thật là khó khăn biết bao.
Quý Trường Tranh nói nhỏ: "Trông anh cũng đang tận hưởng lắm."
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Khóc thì khóc, dù sao vẫn tốt hơn bị bệnh."
"Bảy giờ rưỡi." Quý Trường Tranh đi vào, dém góc chăn vào cho cô. Bây giờ vẫn còn sớm, sao em không ngủ thêm chút nữa đi?"
"Anh đây." "Mấy giờ rồi?"
Lười nói chuyện cùng tên cuồng khoe khoang này, Quý Trường Tranh quay người đi thẳng vào nhà, Thẩm Mỹ Vân nghe thấy tiếng động bên ngoài, mơ màng gọi một tiếng: "Quý Trường Tranh."
Thẩm Mỹ Vân cũng không ngại mất mặt, mời hẳn mọi người đến chơi vào trong nhà, thấy đã xong cả rồi, cô cũng không nhịn nổi nữa.
"Anh ăn trước đi, không cần đợi em."
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, đến khi Thẩm Mỹ Vân tỉnh dậy lần nữa, đã là hơn mười giờ, đã có mấy tốp người đến nhà họ chúc Tết.
Cơn buồn ngủ của Thẩm Mỹ Vân đã chẳng còn bao nhiêu, nhưng vẫn không muốn tỉnh dậy: "Em ngủ thêm một lát."
Muốn đứng lên vào nhà vệ sinh, thay quân áo, rửa mặt.
[1] Thịt thỏ xào cay (Ffãi#È4®): món thịt xào trên chảo lớn kết hợp với rau củ, thường được ăn ngay trong chảo.
Chỉ là, năm ngày trôi qua trong nháy mắt, Quý Trường Tranh phải lên trường học báo cáo, Thẩm Mỹ Vân cần chuẩn bị từ trước.
Hưởng thụ trọn vẹn một phen.
Từ mùng một đến sáng mùng năm, cô nằm dài ở nhà suốt năm ngày, làm hoàng hậu năm ngày, lúc ăn cơm, Quý Trường Tranh chỉ mong có thể đút luôn cho cô.
Mua hai con gà ở nhà máy, chế biến thành gà viên cay thơm ngon, dù để lạnh thì vẫn ăn được, cộng thêm ba con thỏ, thịt thỏ xào cay [1] là món nhất định phải có.
Đấn lúc đó mới coi như hoàn toàn tỉnh táo.
Ngay cả thịt heo cũng được mua từ hợp tác xã cung ứng, có nguồn cung từ các trang trại đóng trong quân đội, các hợp tác xã cung ứng ở doanh trại cũng có thể bán thịt heo.
Tất cả đều được mua từ các trang trại chăn nuôi. Thẩm Mỹ Vân lấy ba cân thịt ba chỉ, hai cân sườn, thịt ba chỉ xắt hạt lựu, một nửa làm thịt lát, một nửa làm nước sốt thịt băm, cho thêm một ít hành gừng tỏi vào, ăn kèm với cơm là hoàn hảo.
Đến sườn, thì làm thành sườn chiên, từng miếng sườn đều giòn rụm, thơm ngon khó cưỡng.
Những món này đều là các món thịt.
Cũng chuẩn bị hai mươi cân thịt không, bỏ vào túi cho Quý Trường Tranh mang đi. Quý Trường Tranh nhìn túi đồ: "Mỹ Vân?"
Trâm Mỹ Vân quay đầu lại nhìn anh: "Sao vậy?"
"Em thật là tốt với anh."
Quý Trường Tranh vừa phụ giúp, vừa nhìn Thẩm Mỹ Vân đang sắp xếp đồ bên cạnh.
Trầm Mỹ Vân cười một tiếng, buộc túi vào: "Anh là chông em, em không tốt với anh thì còn tốt với ai?"
Cô và Quý Trường Tranh luôn cảm thông cho nhau, giúp đỡ lẫn nhau.
Quý Trường Tranh ôm cô, không nói thêm gì nữa: “Sáng mai anh sẽ đi, bao giờ đi, anh sẽ không gọi em."
Đánh thức cô dậy, để cô nhìn mình rời đi, lúc đó sẽ càng khó khăn hơn.
Trầm Mỹ Vân ừ một tiếng thật nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận