[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1762: Ngày Thứ Hai Trăm Xuyên Không 1

Chương 1762: Ngày Thứ Hai Trăm Xuyên Không 1Chương 1762: Ngày Thứ Hai Trăm Xuyên Không 1
Điện thoại có thể bị người trực tổng đài nghe thấy, đối với một người thường xuyên đi lại giữa hai thế giới đen trắng, việc để người khác biết điều đó là điều cậu ta không thể chấp nhận được.
Thẩm Mỹ Vân đã quên rằng điện thoại còn có thể bị người khác nghe thấy.
Cô vỗ vào trán: "Được, tới lúc đó tôi sẽ viết thư cho anh."
"Vẫn gửi đến địa chỉ ở công xã Thắng Lợi của anh à?"
"Đến đó thì quá xa rồi." Kim Lục Tử suy nghĩ một chút: "Em có thể cho tôi biết địa chỉ của em không? Tôi sẽ tìm em."
"Sau khi em gọi điện thoại, tôi sẽ tới gặp em.”
Việc này có chút mạo hiểm.
Thẩm Mỹ Vân không muốn, vì vậy cô nói thẳng: "Chuyện này thì không được, vậy thế này đi, sau ba ngày, tôi sẽ gặp anh ở gần ga tàu hỏa Mạc Hà."
"Tôi và con gái tôi thường xuyên đến nhà ga, ở nhà khách quá đắt đỏ, chúng tôi muốn thuê một căn nhà giá rẻ."
Đề nghị này đã được Kim Lục Tử đồng ý: "Được, vậy vẫn ở đây nhé."
"Hoặc có thể bán cũng được."
Cuối cùng, cô đã chọn một căn nhà cũ, gõ gõ cửa: "Ông đồng chí, xin hỏi căn nhà của ông có cho thuê không?”
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, sau khi nhìn thấy Kim Lục Tử rời đi, cô không trực tiếp đưa Miên Miên trở về, mà là đi quanh quẩn xung quanh nhà ga.
Người kia do dự một lát, mang theo một chút nghi ngờ: “Cô là ai?"
Cô chỉ cần thuê một căn nhà nhỏ hoặc một kho nhỏ để chứa hàng.
Ông lão kia nghe vậy lập tức rơi vào trầm tư: "Căn nhà đó sợ là không được. Cách vách nhà tôi có một khu tập thể mười mấy căn hộ gia đình." Thẩm Mỹ Vân khẽ ừ một tiếng rồi đưa thêm điều kiện: "Tốt nhất là xung quanh không có người, tôi và con gái thích được yên tĩnh." Nếu bọn họ lấy hàng hóa ra ngoài thì nhất định phải càng ít người càng tốt.
Này —
Lời vừa được nói ra, đôi mắt ông lão đã sáng rực: "Chắc chắn là muốn thuê à?"
Chỉ trong chốc lát, lão Khương đã đi ra ngoài dắt về một người đàn ông tóc ngắn khoảng tâm bốn mươi tuổi, mặt rộng miệng vuông. Người đàn ông này tên là Khương Phúc Sinh, là người trong nghề nổi tiếng chuyên kinh doanh chuyện này.
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu: 'Làm phiền ông rồi."
Cô cũng đã hỏi thăm biết rõ ông lão trước mặt là người hiểu biết sâu rộng nên mới tới tìm đối phương.
"Nhưng nếu cô muốn kiếm nơi yên tĩnh thì tôi đưa cô đi tìm con trai tôi. Con trai tôi là người trong nghề, biết rất nhiều căn nhà tốt."
Thẩm Mỹ Vân chỉ nhìn qua đã biết người này là con trai lão Khương. Hai người trông quá giống nhau.
Khương Phúc Sinh trực tiếp nói thẳng.
Thẩm Mỹ Vân: "Đúng vậy."
Khương Phúc Sinh vừa tới đã mau chóng hỏi.
"Cô gái, cô muốn tìm nhà yên tĩnh ít người?"
"Nếu cô có thể tìm được ba tôi nghĩa là được người quen giới thiệu tới. Vậy tôi cũng không lừa cô, cô muốn có nhà yên tĩnh ít người nghĩa là ở nhà riêng, giá nhà này không thấp đâu."
Gần như là từ một khuôn đúc ra.
Thẩm Mỹ Vân ngẫm nghĩ: "Anh đưa tôi đi xem trước đã."
"Tôi cần xem xét tình hình rồi mới có thể trả lời anh được."
Cô không nói thẳng, cũng không để lộ ra dáng vẻ mình coi tiền như cỏ rác. Khương Phúc Sinh gật đầu, phẩy phẩy tay áo: "Vậy cô đi theo tôi."
"Nhà ở vùng này không căn nào mà Khương Phúc Sinh tôi không biết."
Thẩm Mỹ Vân khen ngợi anh ta một câu: "Xem ra tôi đây tìm đúng người rồi."
Khương Phúc Sinh mỉm cười: "Tôi đưa cô đi xem trước."
Thẩm Mỹ Vân nắm tay Miên Miên đi theo Khương Phúc Sinh khoảng hai dãy phố thì đi tới trước một căn nhà trệt.
Diện tích ở đây khác với những căn nhà ở bên trong ngõ nhỏ. Căn nhà nằm ở đoạn giữa đường, trước không có thôn, sau không có cửa hàng.
Vừa hay khá riêng biệt, trông có hơi tồi tàn. Tấm bảng treo ở cửa sắt cũng đã bị rỉ sét.
"Chính là nơi này.
"Căn nhà này ban đầu là của lão Trần, sau này ông ấy và con trai cùng lên thành phố nên căn nhà này bị bỏ hoang."
Bạn cần đăng nhập để bình luận