[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1769: Ngày Thứ Hai Trăm Xuyên Không 8

Chương 1769: Ngày Thứ Hai Trăm Xuyên Không 8Chương 1769: Ngày Thứ Hai Trăm Xuyên Không 8
Từ lấy hàng tới khi tiêu thụ hết hàng. Kim Lục Tử chỉ tốn thời gian nửa tháng. Một ngàn hai tiên hàng bán lại được hai ngàn bảy.
Nó đã tăng gấp đôi.
Sau khi thu được tiền, chuyện đầu tiên Kim Lục Tử làm là thanh toán nốt cho Thẩm Mỹ Vân. Cậu ta đã gửi 800 đồng tới địa chỉ trú đội của Thẩm Mỹ Vân.
Sau khi xác nhận ba lần không xảy ra vấn đề gì.
Lúc này cậu ta mới để người đưa thư lấy đi.
Tiền còn dư nếu là trước đây thì cậu ta sẽ tiếp tục mua hàng hoặc tiết kiệm lại, nhưng lần này Kim Lục Tử không làm vậy.
Sau khi nhận được tiền, cậu ta đi khắp bách hóa nhìn quanh một vòng. Vì không biết Diêu Chí Quân thích gì, cũng không biết số đo giày hay quần áo của cậu bé nên cậu ta định từ bỏ.
Khi đi dạo vòng cuối cùng, cậu ta nhìn thấy được một chiếc súng cao su bằng da trâu màu nâu trông rất đẹp.
Nói thật Diêu Chí Quân không quen biết Kim Lục Tử. Ánh mắt cậu bé nhìn Kim Lục Tử có vài phần cảnh giác, dường như coi Kim Lục Tử không phải là người tốt.
Cậu ta còn mua thêm một cân kẹo sữa thỏ trắng, hai cân bánh hạch đào, một lốc sữa mạch nha, hai lon đào đóng hộp.
Sau khi đem đồ trở về công xã Thắng Lợi, cậu ta hỏi thăm địa chỉ rồi trực tiếp đi tới trạm xá quân đội.
Dĩ nhiên cậu ta đồng ý chi.
Tổng cộng hơn hai mươi đồng. Nếu chỉ một mình Kim Lục Tử, cậu ta sẽ tiếc chẳng nỡ tiêu, nhưng đây là để lấy lòng cậu em vợ.
Tìm thấy Diêu Chí Quân. Kim Lục Tử cũng mặc kệ nó đắt hay rẻ, sang hay hèn mà trực tiếp mua.
Duy chỉ có đôi mắt là cực kì lanh lợi. Hai chị em bọn họ đều có một đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp, tròn trịa và có một vòng cung lớn ở cuối đuôi mắt, trong vắt.
Kim Lục Tử từng nghe qua đủ điều về em trai Diêu Chí Anh qua miệng cô ấy, dĩ nhiên cũng biết Diêu Chí Quân bao nhiêu tuổi.
13-14 tuổi, dĩ nhiên là chưa phát triển, cũng coi như chưa cao lắm, người cũng vô cùng gầy yếu.
"Anh tìm ai?"
Diêu Chí Quân đã ở bên cạnh Thẩm Hoài Sơn và cán sự Ngưu được một hai năm, bây giờ đã sớm có thể tự mình khám bệnh.
Kim Lục Tử nhướng mày hỏi.
"Là em."
"Diêu Chí Quân?”
"Anh là?"
"Là cháu, chú Thẩm."
Lúc Diêu Chí Quân đang chần chừ, Thẩm Hoài Sơn lại nhìn ra: "Kim Lục Tử?" Ông ấy nhìn ra đối phương vì có liên quan tới con gái Thẩm Mỹ Vân.
Này —
"Không mời anh vào nhà rồi mới nói chuyện sao?"
Ông ấy biết đối phương đã làm ăn với con gái nhiều vụ. Nhiều lần ông ấy đi đón Mỹ Vân về cũng từng gặp mặt Kim Lục Tử.
Diêu Chí Quân đảo khách thành chủ hỏi Kim Lục Tử.
Kim Lục Tử chào Thẩm Hoài Sơn.
Diêu Chí Quân thấy Thẩm Hoài Sơn quen biết Kim Lục Tử, địch ý của cậu bé cũng giảm đi vài phần. Ngay cả cánh cửa cậu bé đang giữ cũng đã được đẩy ra. "Anh vào đi."
Nhìn Diêu Chí Quân như con sói con, Kim Lục Tử lại càng cảm thấy hứng thú.
Sau khi vào nhà.
Trong trạm xá quân đội không bệnh nhân nào, chỉ có cán sự Ngưu đang bào chế thuốc ở bên trong. Thẩm Hoài Sơn cầm kim tiêm tiêm vào mạch máu của Diêu Chí Quân. Đây là cách lấy máu nhanh và dễ dàng nhất.
Diêu Chí Quân học rất giỏi, hơn nữa cậu bé còn tự thí nghiệm trên tay mình.
Vì thế khi Kim Lục Tử vừa vào đã nhìn thấy Diêu Chí Quân tự rút kim tiêm trên tay mình ra.
Thuần thục cầm lấy một cái kim tiêm khác đâm vào bên trong mạch máu màu xanh lơ ở mu bàn tay. Sau khi thấy máu đã chảy vào.
Cậu bé lại bình tĩnh rút ra.
Liên tục lặp đi lặp lại.
Kim Lục Tử: "..." Cậu ta khẽ run rẩy. Nói thật, con người cậu ta không sợ trời, không sợ đất chỉ sợ cái kim rút máu nho nhỏ này.
Đau đó.
Tuy không đâm lên người mình nhưng Kim Lục Tử phản ứng như thể cảm nhận được nỗi đau đó. Cậu ta hít sâu một hơi, dùng ánh mắt khó tin nhìn Diêu Chí Quân.
"Không đau sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận