[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1788: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Hai Xuyên Không 9

Chương 1788: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Hai Xuyên Không 9Chương 1788: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Hai Xuyên Không 9
"Đây là sữa bột cho người già, ba, mẹ với nhớ mỗi ngày uống một ly để bổ sung dinh dưỡng." Cô cố ý chọn loại sữa bột bổ sung Canxi cho người già và trung niên, một hộp 900 gram, cô mua ba hộp.
Lần này về nhà không mang gì khác, chỉ mang theo sữa bột cho mọi người.
Họ đủ dinh dưỡng, sức khỏe tốt đối với Thẩm Mỹ Vân mà nói quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Trần Thu Hà định nói không cần, nhưng lại thương con gái từ xa mang về, bà ấy cầm túi nhìn nhìn: "Con à, lại lãng phí tiền rồi."
Thẩm Mỹ Vân xoa xoa bả vai: "Hiếu kính ba mẹ là việc nên làm, không thể coi là tiêu xài hoang phí."
Nói đến đây, cô còn hỏi một câu: "Mẹ, tiền với phiếu của mọi người đủ dùng không ạ?" Cô có tiền trong tay.
Trần Thu Hà: "Đủ dùng, năm ngoái con về ăn Tết gửi tiền và phiếu cho chúng ta, vẫn còn chưa dùng hết. Ba con đi làm mỗi tháng lương cũng được hai mươi mấy đồng, cậu con đi săn có thể đổi được kha khá tiền, con không cần lo lắng cho chúng ta, chỉ cần lo cho bản thân mình sống tốt là được."
Ba mẹ luôn muốn con cái tiết kiệm, Trần Thu Hà cũng không ngoại lệ.
Cô để lại không ít đồ, cho họ giữ ăn.
Rõ ràng là gạo mới.
Lương thực với mỡ lợn đầy đủ, trong nhà đều còn dư dả, cô không cần lo lắng.
Nhìn đến đây, Thẩm Mỹ Vân yên tâm rồi. Trong nhà có cậu đi săn, nên không lo thịt ăn, vườn rau có rau xanh, cũng không lo đồ ăn.
Dưới thớt còn cất giấu một hũ mỡ lợn to, nhìn cũng phải bảy tám cân.
"Lương thực trong nhà không đủ thì cứ nói với con, tới đó con sẽ dẫn Miên Miên về." Thẩm Mỹ Vân không tin mẹ, cô đi khắp nơi trong nhà nhìn ngó. Trong tủ năm ngăn, còn cất giấu hai túi gạo trắng hai mươi cân, hai túi bột mì Phú Cường mười cân. Tủ bếp trong phòng bếp, còn có một túi bột bắp mấy chục cân và hai túi hạt kê chưa tách hạt.
Đây là lời nói thật. Là con gái độc nhất, cô được hưởng toàn bộ sự cưng chiều của ba mẹ, nên đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm.
May mắn là con rể là người hiền lành, bằng không cuộc sống này ắt hẳn sẽ có nhiều tranh cãi.
Thẩm Mỹ Vân: "Con khác với họ, con là con gái độc nhất trong nhà, đương nhiên phải lo cho ba mẹ."
Trần Thu Hà nhìn Thẩm Mỹ Vân như chuột chù đang dọn dẹp đồ đạc trong nhà, không khỏi nói: "Con gái nhà người ta sau khi lấy chồng đều trở thành người của nhà chồng, chỉ có con là tốt, cái gì tốt cũng muốn mang về nhà."
Là để tăng cường dinh dưỡng cho người nhà dùng.
Trần Thu Hà không thể nói lại con gái, bà ấy mở hộp sữa bột ra ngửi, một mùi sữa thơm lừng tỏa ra: "Cái này chắc không rẻ đâu hả?"
Thẩm Mỹ Vân: "Ba mẹ cứ uống là được, đừng lo giá cả, uống xong rồi con còn nữa.' Sữa bột này, cô chưa bao giờ bán ra ngoài.
Nuôi dưỡng ba mẹ, giúp họ có cuộc sống tuổi già sung túc, đây là trách nhiệm của con gái là cô.
Trần Hà cảm thấy ấm áp trong lòng. Năm đó bà ấy với Thẩm Hoài Sơn quyết định chỉ có một đứa con gái là Mỹ Vân, không ít người nói ra nói vào, bảo rằng họ già rồi sau này không nơi nương tựa, không có con cái hiếu thảo.
Thật là quá xấu hổi
Thẩm Mỹ Vân nghe mà ngượng ngùng, kéo tay mẹ: "Đi đi đi, xuống núi đi xem Diêu Chí Anh kết hôn nào."
Đã chu đáo, hiếu thảo, còn hào phóng, cẩn thận, tóm lại trong mắt Trần Thu Hà, mọi lời khen ngợi đều có thể dành cho Thẩm Mỹ Vân.
Con gái của họ còn giỏi hơn mười đứa con trai nhà người khác!
Ở lại thêm, mẹ có thể khen cô lên tận trời xanh mất.
Nhưng sự thật đâu phải vậy?
Chờ đến điểm thanh niên trí thức, nơi đây đã có không ít người, bởi vì hôm nay là ngày trọng đại của Diêu Chí Anh, cho nên các thanh niên trí thức đều tan ca sớm để về hỗ trợ.
Đây vẫn là lần đầu tiên điểm thanh niên trí thức họ tổ chức đám cưới.
Bàn ghế đều do các hộ gia đình tự mang đến, cũng là để mọi người có chỗ ăn cơm vào buổi sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận