[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1792: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Ba Xuyên Không 4

Chương 1792: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Ba Xuyên Không 4Chương 1792: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Ba Xuyên Không 4
"Thanh niên trí thức Diêu..." Một giọng phụ nữ the thé vang lên. Cô ấy ôm một đứa trẻ trong lòng, quỳ xuống trước mặt Diêu Chí Anh, van xin: "Tôi cầu xin cô một việc."
Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Tào Chí Phương là người đầu tiên nhận ra: "Chị Hồng Đào?"
Cô ta theo bản năng chạy ra ngoài, cô ta vừa chạy ra thì Kiều Lệ Hoa đã theo sát phía sau, Thẩm Mỹ Vân và Hồ Thanh Mai đi sau cùng.
Là những thanh niên trí thức đến sau, họ không quen biết với Hồng Đào, một nữ thanh niên trí thức trước đây đã kết hôn với xã viên ở địa phương.
Thẩm Mỹ Vân nói với Hồ Thanh Mai: "Chúng ta cũng ra ngoài xem đi."
Hồ Thanh Mai khe khẽ gật đầu rồi chạy theo sau.
Bên ngoài.
Trước mặt Diêu Chí Anh, một người phụ nữ tóc rối bời, tiều tụy đang quỳ gối. Cô ấy ôm một đứa trẻ trong lòng, đứa trẻ không lớn, khoảng hai tuổi.
Nếu có thể đến trạm xá, cô ấy đã đi sớm rồi.
Điều này khiến động tác của người phụ nữ càng run rẩy hơn, cô ấy không ngừng dập đầu: "Tôi nghe nói em trai cô đang học nghề ở trạm xá, tôi cầu xin cô, hãy bảo em trai cô đến xem bệnh cho con tôi."
Tìm em trai cô ấy có ích gì?
"Thanh niên trí thức Hồng, cô đứng dậy trước đã." Cô ấy đỡ người phụ nữ lên: "Cô muốn khám bệnh thì đi tìm bác sĩ Thẩm với bác sĩ Ngưu, em trai tôi chỉ là học nghề."
Tình huống đột ngột xảy ra khiến Diêu Chí Anh ngây người. Cô ấy nhận ra người phụ nữ trước mặt, nhưng không quen thuộc.
Hồng Đào ngẩng đầu lên, mái tóc vàng hoe rối bời che đi khuôn mặt sưng đỏ. Sau một lúc lâu, cô ấy mới khó khăn nói: "Tôi không có tiền." Lúc này, hai mắt đứa trẻ nhắm nghiền, không hề có dấu hiệu còn thở.
Người nói là Tào Chí Phương, người có mối quan hệ thân thiết nhất với Hồng Đào, cũng biết rõ hoàn cảnh của cô ấy.
Hôm qua cô ấy có nhận được lời mời đến uống rượu mừng, người nhà chồng không cho cô ấy đi, nên nhân lúc mẹ chồng ra ngoài làm việc, cô ấy đã lén lút bỏ chạy.
Nghe vậy, các thanh niên trí thức ở đây vô cùng phẫn nộ: "Chị Hồng Đào, lúc trước khi chị lấy chồng, không phải đã nhận được ba mươi đồng tiền hồi môn sao?"
Người nhà chồng cô ấy canh giữ cô ấy rất gắt gao, không cho cô ấy ôm con đi khám bệnh. Hôm nay, cô ấy chỉ có thể cầu xin Diêu Chí Anh.
Cô ấy muốn đến trạm xá, mà không có tiền, mẹ chồng lại không cho đi, bảo con gái mệnh tiện, không xứng đáng tiêu tiền đi khám bệnh.
Hồng Đào cười khổ một tiếng: "Sớm đã tiêu xài hết rồi."
"Tôi đến đây là muốn cầu xin em trai thanh niên trí thức Diêu xem bệnh cho con gái tôi. Con bé bị sao vậy? Cứ khóc lóc kêu đau bụng mãi, đau lâu lắm, giờ thì ngủ thiếp đi rồi."
Nhắc đến số tiền ba mươi đồng đó.
Chuyện này...
Diêu Chí Quân đến đây, nhìn thoáng qua đứa bé trong tay Hồng Đào, hỏi: "Bé đau ở đâu?”
Nhưng dù vậy, Hồng Đào cũng đã rất cảm kích, cô ấy liên tục nói lời cảm ơn.
Diêu Chí Anh không đồng ý ngay.
Diêu Chí Anh suy nghĩ một lúc: "Em trai tôi vẫn là học nghề, tay nghề chưa cao, chị phải chuẩn bị tâm lý trước."
Diêu Chí Anh lắc đầu, sau đó gọi Diêu Chí Quân đến hỗ trợ.
Nhắc đến chuyện này, Tào Chí Phương cũng không biết phải làm thế nào, cô ấy nhìn Diêu Chí Anh với vẻ cầu khẩn. Cậu bé đã ra dáng bác sĩ rồi.
"Ở đây này." Hồng Đào chỉ vào vị trí bên trái bụng của con gái: "Nó cứ kêu đau ở đây, đau muốn ói."
Vị trí này.
Diêu Chí Quân ấn nhẹ một chút, vừa ấn, Tiểu Nha đang ngủ thiếp đi bỗng òa lên khóc nức nở.
Rõ ràng là sau khi ấn vào vị trí đó, bé bị đau tỉnh.
Mày Diêu Chí Quân cau lại: "Tay nghề của tôi chưa đủ, cần phải mời thầy đến xem."
Thật ra, cậu bé đã nghi ngờ, mà không dám nói.
Cũng may, Thẩm Hoài Sơn với bác sĩ Ngưu đã đến đây, họ vừa khám xong cho một bệnh nhân ở trạm xá nên ghé qua hơi trễ.
cơm vào buổi sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận