[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1801: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Bốn Xuyên Không 4

Chương 1801: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Bốn Xuyên Không 4Chương 1801: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Bốn Xuyên Không 4
"Sao rồi hả?" Cô vừa bước tới, Trần Thu Hà liền tới đối diện hỏi.
Thẩm Mỹ Vân lôi một tờ giấy chứng nhận xuất hành ra, đưa cho Trần Thu Hà coi,
"Đã có rồi, buổi chiều chúng ta có thể xuất phát được rồi, có điều, mẹ, không phải mẹ phải đi nói với ba và cậu một tiếng hay sao?"
Trần Thu Hà: "Mẹ sẽ không nói, họ sợ thì báo có người mất tích coi nào."
Đợi sau khi về nhà, Trần Thu Hà liền nói chuyện này với Thẩm Hoài Sơn: "Anh Thẩm à, em muốn tới quân đội cùng với Mỹ Vân một thời gian."
Thẩm Hoài Sơn vừa nghe nói vậy, ông ấy vô thức hỏi lại: "Vậy anh phải làm sao?"
Ông ấy cũng muốn đi à.
Không phải, vấn đề là ông ấy và vợ ông ấy đã cưới nhau hơn hai mươi năm rồi, nhưng chưa hề tách rời nhau.
Bây giờ chỉ cần nói danh tiếng của ông ấy ra, thì hầu các xã viên ở trong cả công xã Thắng Lợi đều biết y thuật khám bệnh của ông ấy giỏi, thậm chí người của đại đội sát vách và công xã sát vách, đều ngưỡng mộ danh tiếng của ông ấy mà tới, tìm ông ấy tới khám bệnh.
Thẩm Hoài Sơn: "..."
Cô dở khóc dở cười: "Ba à, con dẫn mẹ qua đó là bởi vì, mẹ không có việc làm, thường ngày lại không tới đội sản xuất để gây chuyện, cho dù bà ấy có đi, cũng sẽ không có ai chú ý tới, nhưng ba thì lại khác, ngày nào ba đều ở trong phòng y tế, vắng mặt một ngày sẽ có người phát hiện ra ngay.
Cha mẹ ở trước mặt con cái cũng sẽ ghen tuông, lúc này Thẩm Mỹ Vân trả lời sao đây.
Ông ấy quay đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân, có vẻ hơi ấm ức: "Mỹ Vân, con chỉ đưa mẹ con đi thôi sao? Vậy còn ba thì sao?"
Đây cũng là lý do tại sao Thẩm Hoài Sơn rất ít khi nghỉ phép kể từ khi tới phòng y tế làm việc.
Trần Thu Hà trợn mắt nhìn ông ấy: "Anh đi làm kiếm tiền nuôi gia đình."
Thẩm Mỹ Vân an ủi ông ấy: "Đợi ba có thể xin nghỉ được ở đây đã rồi con dẫn ba đi."
Thẩm Hoài Sơn không phải không biết chuyện này, chính vì biết như vậy nên ông ấy mới cay cú: "Con chỉ nghĩ tới việc đưa mẹ con đi, chứ chưa từng nghĩ tới ba."
Đây là ghen tuông à.
Cho nên, ông ấy không thể nào rời khỏi được.
"Dạ, là con nói."
Đây vẫn luôn là tâm nguyện của cô, ở kiếp trước không có ba mẹ, kiếp này có rồi, cô ước gì có thể cho ba mẹ của cô được trải nghiệm một lần tất cả những đồ ăn ngon, chỗ thú vị trên cả nước này.
Cho dù biết ngày đó chưa chắc sẽ tới, Thẩm Hoài Sơn vẫn thấy rất vui, ông ấy gật đầu: "Con nói đó nha."
"Tới lúc đó không chỉ dẫn ba tới quân đội, chính sách môi trường thoải mái rồi, con sẽ dẫn ba đi coi khắp nơi trên cả nước."
"Quân tử nhất ngôn tứ mã khó truy."
Trân Thu Hà nghe thấy vậy mới chịu từ bỏ, định học theo dáng vẻ của Thẩm Mỹ Vân, nhẹ nhàng lên trận.
Nhưng bị Thẩm Mỹ Vân từ chối: "Mẹ, không cần đem, mẹ ởđi rồi sẽ biết, trong nhà nhỏ nơi con ở đó có trồng rau xanh, với lại nếu ăn không đủ, cũng có thể tới chỗ những chị dâu nhổ một ít về ăn."
Áo quần mùa hè mỏng, không chiếm nhiều chỗ, cho nên thu dọn xong thì chỉ là một cái túi nhỏ nhỏ, Trân Thu Hà muốn đem một ít thức ăn ở nhà tới đó.
Sau khi vỗ về xong người cha, Thẩm Mỹ Vân kêu Trần Thu Hà đi thu dọn đồ đạc, chủ yếu là ở đó cái gì cô cũng đều có rồi, cho nên Trần Thu Hà chỉ cần đem mấy bộ quần áo là được rồi. Số rau xanh này mà đem tới quân đội Mạc Hà, thì cũng đều bị héo hết, ăn cũng sẽ không ngon.
"Đương nhiên."
Lúc xuất phát ở nhà cũng đã muộn rồi, tới trạm xe khách mua vé xe chuyến cuối cùng, lúc tới nơi, ngồi xe một tiếng, cộng thêm thời gian chậm trễ trên đường.
Lúc Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà tới quân đội Mạc Hà là đã tám giờ tối rồi, trời đã tối thui thui rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận