[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1808: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Năm Xuyên Không 2

Chương 1808: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Năm Xuyên Không 2Chương 1808: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Năm Xuyên Không 2
Dù gì bà ấy cũng từng ăn canh trứng gà cà chua, rất hợp khẩu vị của bà ấy.
Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy những món ăn này, cô có cảm giác hơi ngơ ngẩn, vô thức trả lời: "Bình thường mười một giờ kém hai mươi con bé về thấu nhà."
Cô sợ là một mình Trần Thu Hà ở nhà không quen, cho nên tan làm về nhà sớm, nhưng mà nhìn thấy mấy món này, khiến cô có một cảm giác hạnh phúc khi tan làm về nhà có thể ăn cơm nóng hôi hổi.
"Được, vậy mẹ đi xếp chén đũa."
"Ngọc Thư, con về kêu A Viễn tới đi."
Hai nhà cách nhau rất gần, có điều cũng phải mất mấy phút.
Tống Ngọc Thư từ từ trả lời: "Dạ sẽ tới ngay." Theo lý mà nói, bọn họ nên đón Trần Thu Hà qua nhà ăn cơm, nhưng tay nghề nấu ăn của hai người họ đều không bằng đối phương.
Vậy chi bằng mua quà đem tới còn hơn, bọn họ còn có thể ăn ké được một bữa cơm.
Rồi nhanh chóng tới nhà họ Quý.
Lúc này vừa hay là vào buổi trưa tan làm, Trần Viễn vừa bước vào khu nhà dân, thì được Tống Ngọc Thư kéo tới nhà họ Quý.
"Đi, cùng nhau về nhà, buổi trưa sẽ tới nhà con ăn cơm, bà ngoại con làm rất nhiều đồ ăn ngon."
Chạy nhanh tới đó, và kêu lên: "Cậu ơi, mợ ơi."
Cùng nhau trở vê còn có Miên Miên, vốn cô bé cùng ra về với Tiểu mai Hoa, nhưng mà lúc cô bé nhìn thấy Tống Ngọc Thư và Trần Viễn, đột nhiên chào tạm biệt người bạn đồng hành cùng với mình.
Vừa nghe thấy vậy, mắt của Miên Miên lập tức sáng rực lên, trong lúc Tống Ngọc Thư dẫn Miên Miên về nhà, Trần Viễn chạy về nhà mình, lấy một hũ mạch nha ở trong kệ tủ nhà mình ra.
Đối với Tống Ngọc Thư mà nói, đây là cách vẹn cả đôi đường.
"Nhưng mà tay nghề nấu ăn của con với Ngọc Thư, còn dở hơn cả thức ăn trong nhà ăn nấu, cho nên bèn tới nhà Mỹ Vân góp gạo ăn chung."
Khách sáo như vậy.
Trần Viễn cười, không nói gì, chỉ đặt hũ mạch nha lên trên bàn, một lát sau mới từ từ nói: "Lý ra chúng con nên đón cô tới nhà chúng con ăn cơm."
Nhìn thấy anh ấy lấy đồ, Trần Thu Hà lắc đầu, quở trách nói: "Con cháu trong nhà tới ăn cơm, con còn đem theo đồ làm gì?"
Sau khi chào hỏi xong, mọi người lao nhao ngồi xuống, trên bàn có thịt nướng, chân gà nướng, trứng gà xào ớt, cải trắng xào, dưa leo trộn, và cả canh trứng gà cà chua.
Trần Thu Hà cũng mừng thầm trong lòng: "Mau ngồi xuống đi."
"Ăn cơm, ăn cơm đi."
Đây mới là người một nhà, không nói tới số quy tắc đó.
Mỗi dĩa thức ăn đều rất đầy, khiến ai cũng thèm ăn.
Dứt khoát đơn giản cho khỏe.
Thật ra, Thẩm Mỹ Vân cũng hơn họ một chút, lúc ở nhà cô và Miên Miên cũng làm sao để cho tiện lợi thôi, cơ bản xào một món rau hoặc là hai món ăn là đủ ăn rồi.
Cảm giác được ngồi ăn trên bàn ăn thế này, thật ra hai vợ chồng họ đã lâu lắm rồi không được trải nghiệm qua.
Giống như Trần Viễn và Tống Ngọc Thư, hai người đều không thích phiền phức, cho nên thông thường buổi trưa buổi tối đều ăn ở nhà ăn, đã không cần nấu nướng gì, còn có sẵn cơm nước, với lại cũng không phải đắt.
Nhiều hơn nữa thì cũng không có, một là bận rộn, hai là hai người ăn cũng không bao nhiêu, còn phiên phức. "Cô ơi, sau lần cô tới này, không biết việc ăn uống của chúng con được tăng lên gấp mấy lần rồi."
Trần Thu Hà thở dài: "Mấy người trẻ tụi con chính là muốn bớt chuyện, tự mình nấu cơm cũng không tốn bao nhiêu thời gian lắm, mắc mớ gì chứ?"
Đột nhiên Tống Ngọc Thư lên tiếng: "Cô đã bận suốt cả buổi sáng rồi, vậy mà nói là không tốn bao nhiêu thời gian.
Con người Tống Ngọc Thư thẳng tính, nói chuyện cũng thẳng thắn, đột nhiên chặn họng Trần Thu Hà khiến bà ấy cũng không biết nói gì nữa, bà ấy không nhịn được nhịn cười lắc đầu: "Bỏ đi, nói không lại tụi con, mau ăn cho nóng, đặc biệt là thịt nướng, phải ăn lúc mới nướng xong mới ngon."
Đây là sự thật.
ebookshop.vn
Bạn cần đăng nhập để bình luận