[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1812: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Năm Xuyên Không 6

Chương 1812: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Năm Xuyên Không 6Chương 1812: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Năm Xuyên Không 6
Cô bé vẫn nên tìm Tứ Muội hoặc là Tiểu Mai Hoa thì hơn.
Thẩm Mỹ Vân: "Được thôi, vậy thì con nói trước với dì Thu Mai một tiếng?"
Miên Miên phất tay: "Không cần đâu, con lấy ba cân phiếu lương, và thêm một đồng, đủ cho con chỉ tiêu ở nhà họ rồi."
Đúng là đã trưởng thành rồi.
Đã biết sắp xếp mọi chuyện rồi.
Thẩm Mỹ Vân cũng đỡ bận lòng rất nhiều: "Con sắp xếp rồi thì tốt."
Sau khi làm thỏa đáng mọi chuyện trong nhà, buổi chiêu Thẩm Mỹ Vân và Tống Ngọc Thư cùng nhau ngồi xe đi Thanh Sơn.
Lúc đến quân đội Thanh Sơn, đã gần năm giờ chiều rồi, mùa đông trời tối sớm, đợi tới lúc xuống xe, dường như ngoài trời đã tối thui rồi.
Ngược lại Thẩm Mỹ Vân không khách sáo với đối phương, lập tức đồng ý ngay, buổi tối sau khi vừa tập hợp ăn cơm, trực tiếp ở trong phòng tiếp đón của quân đội Thanh Sơn.
Trước khi họ đến đã thông báo trước với Lương Chiến Bẩm, cho nên vừa sáng Lương Chiến Bẩm đã tới đợi từ trước rồi. Nghe thấy có động tĩnh, đã lập tức chạy nhanh tới đón tiếp rồi.
"Vậy tôi dẫn các cô tới nhà ăn coi, lúc này chắc nhà ăn vẫn còn cơm."
Thẩm Mỹ Vân và Tống Ngọc Thư đều lắc đầu: "Vẫn chưa, đều vội lên đường cho kịp."
"Tới rồi à? Đã ăn gì chưa?"
Đang là giờ ăn cơm.
Chưa kể đưa tay ra không thấy năm ngón tay, ít nhất đi đường cũng phải chiếu đèn pin mới đi được. Thậm chí là heo con, và cả những chú thỏ vừa mới sinh, và cả con gà con vừa mới ấp nở.
"Bây giờ tổng cộng bên phía các anh có bao nhiêu gia súc?"
Lương Chiến Bẩm dường như buột miệng nói ra: "Ba trăm tám mươi mốt con heo, một ngàn một trăm con thỏ, một ngàn năm trăm con gà, đương nhiên là bao gôm tổng số lượng rồi."
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, qua sáng sớm ngày hôm sau lập tức đi tới trại chăn nuôi của quân đội Thanh Sơn, để coi tình hình ra sao.
Quân đội của bọn họ nổi tiếng rất nghèo, nếu có thể tiêu thụ ra ngoài, tăng thêm chút thu nhập, đây cũng là chuyện vô cùng tốt.
Lương Chiến Bẩm: 'Được chứ."
Anh ta cũng không cần suy nghĩ mà lập tức trả lời: "Chúng tôi có thể ăn ít lại, toàn bộ đều bán ra ngoài."
Thẩm Mỹ Vân rất bất ngờ, cô lại hỏi tiếp: "Cuối năm bên chúng tôi có rất nhiều đơn hàng, bây giờ hàng hoá không đủ, anh thấy quân đội bên các anh có thể rút ra một ít gia súc để bán ra ngoài không?"
Thẩm Mỹ Vân: 'Vậy được, các anh cứ bàn bạc nội bộ với nhau đi, bên quân đội giữ lại bao nhiêu con? Rồi nói lại với chúng tôi số còn lại, chúng ta sẽ cùng nhau bán ra ngoài."
Tống Ngọc Thư gật đầu: "Đúng vậy, ai mà ngờ được chứ, trong thời gian ngắn như vậy, lại phát triển tới mức như vậy."
Ngay cả dưới nên cũng sạch bóng, trong máng heo cũng rất sạch sẽ, tuy heo không béo cho lắm, nhưng trông cũng có vẻ khỏe mạnh.
Nhân lúc bọn họ bàn bạc với nhau, Thẩm Mỹ Vân đi một vòng quanh trại chăn nuôi của bên họ, phát hiện trại chăn nuôi của bọn họ được xử lý vô cùng sạch sẽ.
Đây là cơ hội hiếm có, đương nhiên phải nắm lấy rồi.
"Gia súc bên này được chăm sóc rất tốt." Lương Chiến Bẩm ừ một tiếng, rồi đi tìm kế toán Chu, còn đi tìm những lãnh đạo lớn của bọn họ.
"Bọn họ có tổng xưởng đặt nên móng, không giống với chúng ta lúc vừa mới bắt đầu, chỉ có ít gia súc, về mặt cơ bản quá trình sinh sôi thật sự là quá chậm rồi."
Còn trại chăn nuôi của quân đội Thanh Sơn, từ lúc mới bắt đầu, cơ số đã hơn họ gấp mấy chục lần, tốc độ phát triển đương nhiên là không giống nhau rồi.
Lúc Thẩm Mỹ Vân tham quan khắp nơi, Tống Ngọc Thư bận tới mức chân không chạm đất, cô ấy là kế toán nên tới cuối năm phải bận kiểm toán, kết toán, dường như cơ hội nói chuyện cũng không có.
Thẩm Mỹ Vân cùng cô ấy bận rộn cả buổi sáng, cho tới gần trưa, Lương Chiến Bẩm mới quay lại, cô mới muốn đi Thanh Sơn một chuyến, thế là nói với Tống Ngọc Thư: "Chị dâu, bên này vẫn chưa có kết quả vậy thì em đi ra ngoài một lát."
Bạn cần đăng nhập để bình luận