[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1826: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Bảy Xuyên Không 3

Chương 1826: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Bảy Xuyên Không 3Chương 1826: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Bảy Xuyên Không 3
Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Con đi lên cho Miên Miên nếm thử."
Cô là tâm can bảo bối của Trần Thu Hà, mà Miên Miên cũng là tâm can bảo bối của của cô.
Tình mẫu tử này đã được định sẵn như vậy rồi.
Trần Thu Hà không hề ngạc nhiên chút nào: "Vậy thì cùng nhau lên."
Miên Miên đang ở trong phòng ngủ và đã thay một bộ quần áo. Quần áo của cô bé bị ướt rất nhiều vì trên đường đi cô bé muốn chơi trong tuyết. May là cô bé có quần áo ở nhà nên thay ra. Nhìn Thẩm Mỹ Vân cầm khoai lang nướng đi về phía mình.
"Ăn một miếng đi, đã đến giờ ăn rồi."
Miên Miên và Thẩm Mỹ Vân có sở thích giống nhau, lập tức mỉm cong cả mắt: "Con biết rồi."
Cô bé sau Tết Nguyên Đán sẽ mười tuổi sau, cô bé có nước da trắng nõn, đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, trên đầu có vài bông tuyết, giống như một yêu tỉnh trong tuyết, vừa thuần khiết vừa hoạt bát.
Đó là loại vẻ đẹp khiến trái tim người ta đập rộn ràng.
Miên Miên là một trong những người xuất sắc như vậy.
Ngọn lửa than của nồi lẩu bếp đồng đỏ rực, canh cá trắng đục được đun sôi khiến khói bốc lên, mợi người đều không thể mở mắt.
"Cùng ngồi xuống đi." Sau khi Trần Thu Hà dọn hết đồ ăn lên, mọi người đều lấy lại tỉnh thân sau tiếng hô này.
Nụ cười của cô bé khiến những người lớn trong phòng nhất thời hoảng hốt. Trong đầu họ chỉ có một suy nghĩ, đứa trẻ này có dung mạo xuất sắc như vậy, sau này họ phải bảo vệ cô bé, không được để cô bé bị bọn con trai bên ngoài lừa gạt.
Trong khi mọi người đều đang nhìn Miên Miên, Quý Trường Tranh lại nhìn Thẩm Mỹ Vân. Cô đang đứng bên nồi lẩu đồng, làn khói trắng che khuất tâm nhìn của cô, khiến khuôn mặt trắng trẻo của cô có chút mờ nịit.
Là loại xinh đẹp khó có từ ngữ nào có thể miêu tả được. Chỉ khi mọi người lần đầu nhìn thấy cô bé thì đều xúc động than thở, trên đời làm sao có một đứa trẻ xinh đẹp như vậy.
"Chuyện gì vậy?"
Gần như theo phản xạ, Quý Trường Tranh sải bước tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân, nắm lấy tay cô giấu vào trong ống tay áo rộng rãi của mình nắm thật chặt.
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt một lát, sau đó ngước mắt nhìn Quý Trường Tranh, đôi mắt đẹp đế to tron mang theo vẻ , đôi mắt đen như mực khiến người ta khó mà quên.
Vợ anh thật xinh đẹp.
Cô nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay QúyTrường Tranh: "Em cũng muốn cầm tay anh."
Quý Trường Tranh quay đầu, nhỏ giọng nói vào tai cô: "Chính là muốn cầm tay em."
Giọng nói trầm thấp khiến tai cô như bốc cháy, cô vô thức nhìn xung quanh và phát hiện mọi người đều đang bận rộn với việc riêng của mình, không ai để ý đến họ. Thẩm Mỹ Vân thở phào nhẹ nhõm.
Tuy anh không nói nhưng đôi mắt trong sáng tinh khiết đó dường như đã nói lên tất cả.
Ah.
"Ăn cơm thôi."
Quý Trường Tranh nắm chặt lòng bàn tay, nắm chặt tay Thẩm Mỹ Vân. Hai người ngồi xuống không nói lời nào.
Loại chuyện mà người mình thích cũng đáp lại mình, tất cả mọi nơi đều có bóng hình của người đó, thật sự là rất tuyệt vời.
Anh thực sự rất thích Thẩm Mỹ Vân.
Vừa ngồi xuống, mọi người cũng ngồi xuống, để đợi bọn trẻ về ăn tối, Thẩm Hoài Sơn và những người khác cũng đã đói bụng.
Trong giây lát, Quý Trường Tranh có cảm giác như mình đang đi trên một chiếc tàu lượn siêu tốc và đột ngột lên tới đỉnh, có lẽ chỉ có người trong cuộc mới biết được cảm giác đó.
Ông ấy nói một tiếng: "Đầu đói hết rồi, ăn nhanh đi."
Lúc này mọi người lập tức cầm đũa bắt đầu ăn. Món lẩu cá do Trần Thu Hà làm giống hệt như món cá của Thẩm Mỹ Vân làm. Thịt cá mềm, mịn thơm ngon, tan chảy trong miệng.
Bắp cải ngâm chua tại nhà rất thơm, vị chua rất ngon, trộn với mùi vị của đậu hũ nữa càng khiến cái hương vị đó thêm tuyệt vời.
Đặc biệt sau khi cắn một miếng cá, rồi nhấp một ngụm canh cá nóng hổi màu trắng sữa, vị tươi ngon đậm đà, bỏng rát đầu lưỡi, tạo cho người ta cảm giác sảng khoái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận