[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1838: Ngày Thứ Hai Trắm Lẻ Tám Xuyên Không 7

Chương 1838: Ngày Thứ Hai Trắm Lẻ Tám Xuyên Không 7Chương 1838: Ngày Thứ Hai Trắm Lẻ Tám Xuyên Không 7
"Nói mới nhớ, đây toàn nhờ vào mối quan hệ của anh Lục nên em mới tìm ra được họ.
Nói đến đây, cô ấy bật khóc: "Chị Mỹ Vân, chị có biết không? Em cảm thấy cuộc sống của mình như từ dưới đáy bò lên trên kể từ khi kết hôn vậy."
Nó mang lại cho cô ấy hy vọng.
Thẩm Mỹ Vân cũng mừng cho cô ấy: "Vậy thì tốt."
"Chí Anh, chị thấy em sống tốt là vui rồi."
Cô mong mọi thanh niên trí thức đều có thể sống một cuộc sống êm đềm.
Diêu Chí Anh nặng nề gật đầu, sờ bụng mình: "Bây giờ em không câu gì nữa, em chỉ muốn cùng anh Lục sống thật tốt, sau này em sẽ nuôi con khôn lớn, để còn có em trai của em nữa, vậy là em hài lòng rồi."
Đây là mục tiêu cả đời của cô ấy.
Tuy nhiên, điều cô không ngờ là khi cô lui ra ngoài và định đợi ở cổng công xã để đợi máy cày kéo vê.
Chỉ cần ba mẹ của Diêu Chí Anh còn sống thì sau này họ sẽ là những nhà tư bản lớn. Sau khi sửa lại án xử sai xong, nhà nước sẽ trả lại tài sản và nhà cửa cho họ.
Tuy nhiên, Thẩm Mỹ Vân đã nghĩ lại. Cuối năm, người trong hợp tác xã cung ứng đông đến mức đông như hộp cá mùi.
Biết Diêu Chí Anh và những người khác hiện tại sống rất tốt, Thẩm Mỹ Vân cũng không làm phiền cô ấy nữa, càng không nhắc tới chuyện làm ăn, cô đi dạo trên đường phố ở công xã, định đi đến hợp tác xã cung ứng để xem có gì mới mẻ để mua về hay không.
Và Kim Lục Tử mà Diêu Chí Anh sau này kết hôn cũng sẽ rất giàu có.
Nó mang lại cho cô cảm giác ngột ngạt ép chặt giống như khi cô đến thăm hợp tác xã cung ứng lần đầu tiên ở Bắc Kinh. Cô dứt khoát rút lui và không tham gia náo nhiệt nữa.
Thẩm Mỹ Vân siết chặt tay cô ấy, nhẹ nhàng nói: "Nhất định là như vậy."
Thẩm Mỹ Vân không ngờ tình cờ như vậy lại gặp được Kiều Lệ Hoa đang tan làm: "Lệ Hoa?"
"Mỹ Vân!
Kiều Lệ Hoa sải bước tới vỗ nhẹ vai cô.
Cô bất ngờ gặp được Kiều Lệ Hoa vừa mới tan làm.
Dù sao thì cô cũng đang làm việc ở trang trại chăn nuôi nên tạm thời được coi là rảnh rỗi, hiện tại những người dưới quyền cô đều đã được đào tạo nên việc đến lượt cô cũng không còn nhiều.
"Không, buổi chiều chúng tôi được nghỉ nửa ngày, mọi người đều tất bật chuẩn bị hàng Tết, không ai xuống công xã làm việc".
Thẩm Mỹ Vân: "Cuối cùng tôi cũng có thể nghỉ ngơi." Chỉ nghe đến đây, cô liên cảm thấy mệt mỏi thay Kiều Lệ Hoa. Nếu so với cường độ làm việc của cô, cường độ làm việc của Kiều Lệ Hoa ít nhất phải gấp ba lần cô.
"Tan làm?"
Kiều Lệ Hoa ừ một tiếng, dưới cơn gió lạnh thắt chặt chiếc khăn quàng cổ, chỉ để lộ đôi mắt to.
Thẩm Mỹ Vân: "?"
"Sao vậy? Còn chuyện gì mà hai chúng ta không thể nói sao?"
Kiều Lệ Hoa gật đầu, nhưng lại do dự không dám nói.
"Mọi người không thể chỉ bận rộn, vẫn cần nghỉ ngơi hợp lý."
Kiều Lệ Hoa thở dài: "Hầu Đông Lai đúng là điên rồi, anh ấy dự định nghỉ việc ở nhà máy thép Bắc Kinh, về vùng thôn quê Mạc Hà."
"Thật ra bận rộn cũng tốt. Bây giờ đột ngột được nghị, tôi lại không biết phải làm gì cả" Cô có vẻ bối rối: 'Không phải anh ấy nói sẽ rời đi bất cứ giá sao? Sao bây giờ anh ấy lại muốn quay lại?"
Sau ngày mai sẽ là năm bảy mươi lăm, được chứ?
Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục lại vào năm 1977. rất nhiều thanh niên trí thức đã trở vê quê hương, mọi người đều về nhà, đây là logic gì vậy?
Dù có quay lại ăn cỏ cũng không nên ăn như thế này.
"Vậy nên tôi mới nghĩ anh ấy điên rồi."
Kiều Lệ Hoa dường như đã bình thường trở lại đối với đoạn cảm tình trong quá khứ này của mình, giọng điệu của cô ấy khi đề cập đến anh ấy vô cùng bình tĩnh.
"Tôi đã nhận được đơn xin về quê của anh ấy nhưng tôi không đồng ý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận