[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1858: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Một Xuyên Không 2

Chương 1858: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Một Xuyên Không 2Chương 1858: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Một Xuyên Không 2
Thẩm Mỹ Vân nói: "Sao có thể chứ? Có thể chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng chị Xuân Lan, chị biết ba em là bác sĩ, hồi trước ông đã nói với em, bệnh nhỏ trên cơ thể nếu không quan tâm rất dễ biến thành bệnh lớn."
Đây là sự thật.
Lần này, Triệu Xuân Lan đã nghe lọt tai: "Chị sẽ tranh thủ dành ra chút thời gian, nhất định sẽ đi kiểm tra."
Cô ấy hành động cũng nhanh, đầu năm mới đã đến khoa phụ sản bệnh viện nhân dân thành phố Mạc Hà khám.
Kết quả kiểm tra không tốt, do đặt vòng tránh thai dẫn đến polyp ở khu vực đó bị lún vào trong, gây thủng tử cung, đây không phải là cơn đau thông thường nữa.
Triệu Xuân Lan đã cắn răng chịu đựng bấy lâu nay.
Bác sĩ mắng té tát: "Đã ra nhiều máu như vậy rồi? Sao bây giờ mới đến?" Nếu kéo dài thêm nữa, có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Thật ra, Triệu Xuân Lan vẫn luôn không coi trọng bệnh này, sau khi thấy khó chịu cũng chỉ nhẫn nhịn, lúc này nghe bác sĩ nói, cô ấy liền sững sờ: "Bác sĩ, nghiêm trọng lắm sao?"
Triệu Xuân Lan mặc quần áo xong, nhảy xuống khỏi giường khám, thắt dây lưng, sau đó mới chậm rãi đi ra ngoài.
"Kinh nguyệt của cô có phải đến rồi lại ngắt quãng, kéo dài không dứt không?"
Bác sĩ tháo găng tay ra, ra hiệu cho Triệu Xuân Lan đứng dậy, sau đó mới đi đến bàn làm việc, viết bệnh án, vừa viết vừa hỏi tình hình của cô ấy: "Cô có đi làm không? Hoặc là chồng cô làm nghề gì?"
"Vậy thì đúng rồi, tình trạng của cô phải tháo vòng tránh thai ra, làm tiểu phẫu."
Triệu Xuân Lan gật đầu.
Bà ấy muốn căn cứ vào tình hình của đối phương để kê đơn thuốc. "Đã thủng rồi, cô nói xem có nghiêm trọng không?”
Bác sĩ nhanh chóng thêm một tờ giấy nhập viện vào bệnh án.
Triệu Xuân Lan không hiểu ý của đối phương khi hỏi câu này, nhưng theo bản năng gật đầu: "Cũng tạm."
"Vậy thì nhập viện đi."
"Tôi không có việc làm, chồng tôi là quân nhân." Nghe vậy, bác sĩ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Điêu kiện cũng không tệ nhỉ?"
Bác sĩ nghe vậy, xé tờ bệnh án đưa cho cô ấy: "Có điều kiện thì nhập viện, không có điều kiện thì lấy ít thuốc về nhà từ từ chịu đựng, còn chịu đựng đến mức nào thì tôi cũng không đảm bảo được."
Triệu Xuân Lan theo bản năng nói: "Bác sĩ, không phải bà thấy nhà tôi có điều kiện tốt, cố ý bắt tôi nhập viện để moi tiền chứ?"
Đối phương hỏi như vậy, rất có ý này.
"Hả?"
Bà ấy biết nhà đối phương có điều kiện nên mới cho phương án nhập viện.
Triệu Xuân Lan gật đầu, đi ra đến cửa rồi lại quay lại, lo lắng hỏi: "Bác sĩ, tôi sẽ chết sao?"
Triệu Xuân Lan nghe vậy, lại im lặng một lúc, không còn nghi ngờ nữa, suy nghĩ rồi thản nhiên nói: "Vậy sắp xếp cho tôi nhập viện phẫu thuật đi."
Bà ấy đã hiểu ra đạo lý này từ lâu lắm rồi.
Bà ấy là bác sĩ, sẽ căn cứ vào điều kiện kinh tế của bệnh nhân để chữa bệnh. Bà ấy có thể chữa bệnh, nhưng không thể chữa được tất cả các bệnh.
Bác sĩ ngạc nhiên nhìn cô ấy một cái, sau đó nói: "Xuống quầy thu phí tầng một đóng tiền."
"Nếu cô chọn phương án thứ hai cũng được, đưa tờ giấy nhập viện cho tôi, tôi kê toa thuốc cho cô, cô cầm về uống." Cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng bệnh nhỏ mà mình không để ý lại phải nhập viện.
"Không đâu."
Bác sĩ kiên quyết nói: "Chữa trị sớm chỉ là bệnh nhỏ thôi." Nghe vậy, Triệu Xuân Lan mới hoàn toàn yên tâm.
Việc cô ấy phải điều trị trong bệnh viện nhanh chóng lan truyền về nhà. Sau khi biết chuyện, Thẩm Mỹ Vân đã dành riêng một ngày rảnh rỗi, cùng Thẩm Thu Mai đến bệnh viện thăm Triệu Xuân Lan.
Biết rằng không phải bệnh nặng, cô mới thở phào nhẹ nhõm: "Vẫn phải đến thăm, thăm xong mới có thể hoàn toàn yên tâm."
Triệu Xuân Lan vừa mới phẫu thuật xong, người còn hơi yếu, gật đầu: 'May mà nghe theo em.”
Chính Thẩm Mỹ Vân đã bảo cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, không ngờ kiểm tra xong lại phải nhập viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận