[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1867: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Hai Xuyên Không 3

Chương 1867: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Hai Xuyên Không 3Chương 1867: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Hai Xuyên Không 3
Giấy điều chuyển chính thức được gửi đến nửa tháng sau.
Vào khoảnh khắc xác nhận điều chuyển, không ít chị em đến chúc mừng.
Dù sao thì từ đồn quân Mạc Hà đến đồn quân thành phố Cáp, cũng giống như từ một nơi nhỏ bé đến đồn quân ở tỉnh ly, sự khác biệt trong đó đương nhiên rất lớn.
Ngoài các chị em, ngay cả đồng đội của Quý Trường Tranh cũng đến chúc mừng.
Đến khi mọi người đều rời đi hết, Miên Miên chạy đến trước mặt Thẩm Mỹ Vân, đột nhiên hỏi một câu: "Mẹ ơi, chúng ta sắp rời khỏi đây sao?"
Thẩm Mỹ Vân hỏi cô bé: "Con muốn rời đi sao?"
Miên Miên lắc đầu: "Không muốn, ở đây con có rất nhiều bạn, nhưng..." Cô bé đột nhiên chuyển đề tài: "Nếu mẹ rời đi, con sẽ đi theo mẹ."
Dù sao mẹ ở đâu, con sẽ ở đó, nơi có mẹ mới là nhà.
Quý Trường Tranh cũng gật đầu.
Vì giấy điều chuyển đã xuống, chuyện này có thể công khai sắp xếp. Gia đình họ đã ở đồn quân Mạc Hà nhiều năm, bây giờ sắp phải đi, Thẩm Mỹ Vân cũng có chút luyến tiếc.
Trên bàn tiệc, Triệu Xuân Lan nâng ly vê phía Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh: "Càng ngày càng tốt đẹp hơn."
"Mỹ Vân, Trường Tranh, chúc hai người tiền đồ như gấm."
Triệu Xuân Lan cùng với sĩ quan hậu cần đã cùng nhau tổ chức một bữa tiệc chia tay.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Cảm ơn chị Xuân Lan."
Lòng Thẩm Mỹ Vân mềm nhũn, xoa đầu cô bé: "Mẹ biết rồi."
Nhưng lần nào cũng bị Quý Trường Tranh từ chối.
Sau khi bữa tiệc kết thúc. Sĩ quan hậu cần cũng cảm thán: "Tôi thật sự không ngờ, Trường Tranh cậu lại đến đồn quân thành phố Cáp." Phải biết rằng trước đây cũng không phải là không có đồn quân khác đến mời chào.
"Nơi này là quê hương của tôi và Mỹ Vân, sau này chúng tôi vẫn sẽ thường xuyên quay lại thăm."
Cũng không giải thích quá chỉ tiết.
Quý Trường Tranh không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt ly rượu xuống, giọng điệu bình tĩnh: “Thời cơ vừa đúng mà thôi."
Không sớm cũng không muộn.
Nhưng lần này anh lại đồng ý.
"Thôi, chỉ cần hai người sống tốt là được." Sĩ quan hậu cần nhỏ giọng nói, anh ấy đứng dậy cầm ly rượu, đi đến bên cạnh Thẩm Mỹ Vân: "Mỹ Vân, cô cũng đi theo mới là điều tôi không ngờ tới."
Thẩm Mỹ Vân nâng ly về phía anh ấy: "Tổng xưởng ở Mạc Hà giao cho anh."
Vừa hay cả nhà cũng không phải xa cách.
Nhưng sự nghiệp của Quý Trường Tranh vừa hay cũng liên quan đến thành phố Cáp, như cho cô một viên thuốc an thần, vậy nên cùng đi thôi.
Thẩm Mỹ Vân: "Chuyện mở chi nhánh ở đồn quân thành phố Cáp, tôi đã có kế hoạch từ lâu, nhưng vẫn chưa quyết định."
"Vậy chi nhánh ở đồn quân thành phố Cáp giao cho cô." Sĩ quan hậu cần nói.
Dù sao, sự nghiệp và căn cơ của Thẩm Mỹ Vân đều ở Mạc Hà.
Sau khi cô đi, sĩ quan hậu cần sẽ tạm thời thay thế vị trí của cô. Nếu gặp vấn đề lớn, cô vẫn có thể quay lại bất cứ lúc nào.
Hai bên vẫn giữ liên lạc.
Sĩ quan hậu cần gật đầu: "Càng ngày càng tốt đẹp hơn."
"Càng ngày càng tốt đẹp hơn." Trong khi người lớn đang ăn uống, trẻ con bên ngoài có chút buồn bã.
"Chị Miên Miên, chị thật sự sắp đi sao?" Nhị Nhạc nắm lấy tay Miên Miên, nhìn chằm chằm: "Có thể không đi không?”
Cậu bé đã chơi cùng chị Miên Miên từ khi biết suy nghĩ. Miên Miên lắc đầu: "Không được, ba chị điều chuyển công tác, mẹ chị cũng điều chuyển, chị phải đi cùng hai người."
Lúc này, Nhị Nhạc oa một tiếng khóc lớn: "Không được, em không muốn chị Miên Miên đi."
Đứa nhỏ khóc thương tâm, làm cho người lớn trong nhà đều giật mình chạy ra: "Sao thế này?"
Triệu Xuân Lan là người đầu tiên chạy ra.
"Mẹ ơi, con không muốn chị Miên Miên đi."
Lời này làm cho Triệu Xuân Lan cũng khó chịu, cô ấy cũng không muốn Mỹ Vân đi, cô ấy gả vào khu tập thể này nhiều năm, quen biết không ít chị em, nhưng hợp nhau nhất vẫn là Thẩm Mỹ Vân.
Cô ấy thở dài, kéo Nhị Nhạc đứng bên cạnh mình: "Con không muốn chị Miên Miên đi, nhưng ba mẹ chị Miên Miên phải đi nhận nhiệm vụ mới, chị ấy ở lại đây mà không có ba mẹ bên cạnh có đáng thương không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận