[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1882: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Bốn Xuyên Không 2

Chương 1882: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Bốn Xuyên Không 2Chương 1882: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Bốn Xuyên Không 2
Vào nhà, Tiêu Ai Mai mới bắt đầu quan sát hoàn cảnh trong nhà, nhà của mọi người thực ra đều giống nhau, chồng của Tiêu Ái Mai cũng là đoàn trưởng, cho nên nhà họ cũng là ba phòng nhưng vừa bước vào, suýt nữa cô ấy đã không nhận ra.
Đây thật sự là khu nhà dân bên này sao?
Thật sự thì nhà của Thẩm Mỹ Vân họ thay đổi quá lớn, vừa vào phòng khách, trên bàn dài đặt một tấm khăn trải bàn màu trắng họa tiết hoa văn rỗng hình tam giác ngược, trên đó còn đặt một bình gốm màu nâu, trong bình gốm cắm mấy bông hoa dại không biết tên, ngay cả khi bước vào nhà cũng ngửi thấy mùi thơm của hoa dại.
Hơn nữa, trên cửa phòng ngủ treo rèm cửa, còn không phải loại rèm cửa thông thường mà họ treo, mà là rèm hạt được xâu chuỗi từ những hạt châu, vừa chạm vào là leng keng lấp lánh tia ánh sáng nhỏ, nhìn những hạt châu lấp lánh, dường như xung quanh cũng mát mẻ hơn vài phần.
Đi vào bên trong, chính là rèm cửa, rèm vải bông để lộ ánh sáng, chiếu xiên vào trong nhà, trên giường tre đặt hai chiếc gối hoa màu xanh lam.
Điều này làm Tiêu Ái Mai có chút sững sờ, nghề nghiệp của cô ấy là giáo viên. Về mặt nhà cửa, xưa nay cô ấy luôn tỉ mỉ, nhưng so với cách trang trí nhà của Thẩm Mỹ Vân.
Vẫn làm cô ấy có cảm giác như người nhà quê lên tỉnh.
"Mỹ Vân à, nhà em, thật, thật quá đẹp."
Tiêu Ái Mai gần như chắc chắn nói: "Chị chưa từng thấy ngôi nhà nào đẹp như vậy." Cô ấy vén rèm hạt lên, rèm hạt rơi xuống, phát ra âm thanh xào xạc, không chói tai, ngược lại có cảm giác vụn vặt, nghe vào tai cực kỳ dễ chịu.
Thẩm Mỹ Vân theo bản năng nói: "Đẹp sao?" Nhà ở đây vì không được trang trí, chỉ quét một lớp sơn xanh lên tường nên cô không thích cảm giác xám xịt này.
Bởi vì, cái gốc của ngôi nhà đã quyết định, khắp nơi đều cũ kỹ, bẩn thỉu, không phải không dọn dẹp sạch sẽ, mà là do điều kiện cơ bản chỉ như vậy. Ngôi nhà xám xịt, nên xi măng, cửa sổ gỗ, và mái nhà xà ngang, trong tình huống như vậy, dù có trang trí thế nào đi nữa, ngôi nhà này cũng sẽ không đẹp đến đâu.
Cho nên, mới dùng một số chỉ tiết nhỏ để điểm xuyết, có dụng tâm là có dụng tâm, nhưng nói là đẹp thì thật sự là quá lời.
"Đẹp."
"Hơi giống kiểu nhà mà chị từng thấy trên tivi."
Chủ yếu là vì Miên Miên thích, mà Miên Miên lớn lên cũng phải ngủ riêng phòng, cô cũng muốn trang trí phòng của con gái đẹp một chút, dù sao cũng là con gái mà.
Thật đẹp, màu sắc trong suốt, xuyên qua ánh nắng mặt trời tỏa ra màu sắc bảy màu, đẹp mê hồn.
Thẩm Mỹ Vân: "Đây là em mua ở cửa hàng Hoa kiều Bắc Kinh, mua một lọ, vê nhà tự xâu lại."
"Em mua những hạt châu này ở đâu?"
Đồ trong cửa hàng Hoa kiều còn đắt hơn cả cao ốc bách hóa, lại còn cần phiếu đặc biệt, người bình thường vào cũng chỉ để xem, mua không được.
Cho nên, cô đều thu thập từ thực tế, nếu gặp được, cảm thấy thích hợp thì mua từng chút một về, giống như kiến tha mồi, tích lũy dần dần.
Nghe nói rèm hạt này được mua từ cửa hàng Hoa kiều Bắc Kinh, Tiêu Ái Mai liền không hỏi nữa. Đừng nói Bắc Kinh không với tới được, cửa hàng Hoa kiều lại càng không với tới.
Thẩm Mỹ Vân cũng luôn muốn làm cho Miên Miên một căn phòng công chúa, chỉ là thời buổi này đồ đạc quá khó mua, đồ vật khác thường lại không dám lấy ra.
Cô ấy thở dài: "Cái này không rẻ chứ?"
Rất thích, nhưng hỏi giá một chút, để cô ấy hết hy vọng.
Ánh mắt cô ấy phức tạp: "Thôi, chị chỉ sờ sờ thôi."
Tiêu Ái Mai: "..." Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Mua hai lọ hạt châu, tốn khoảng hai mươi đồng." Gần nửa tháng lương của người bình thường.
Đây không phải thứ cô ấy có thể mua, bỏ hai mươi đồng mua về, không ăn không uống được, chỉ để ngắm, anh Tào nhà cô ấy sợ là sẽ mắng cô ấy chất.
ebookshop.vn
Bạn cần đăng nhập để bình luận