[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1888: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Bốn Xuyên Không 8

Chương 1888: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Bốn Xuyên Không 8Chương 1888: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Bốn Xuyên Không 8
Sĩ quan hậu cần nghe thấy lời này, không nhịn được mở cửa đi vào: "Mỹ Vân, ngay từ đầu cô đã muốn bước đi lớn như vậy sao?"
Thẩm Mỹ Vân cười khổ: "Đồn trú quân thành phố Cáp nhà lớn, sự nghiệp lớn, nếu ít quá, đến cuối năm hoàn toàn không đủ cho bọn họ ăn, chứ đừng nói đến việc bán ra ngoài."
Bàn về sự coi trọng đối với trại chăn nuôi, thái độ đồn trú quân thành phố Cáp rõ ràng là bình thản hơn đồn trú quân Mạc Hà. Dù sao thì đồn trú quân thành phố Cáp nhà lớn, sự nghiệp lớn, nếu trại chăn nuôi không mở được bọn họ mua cũng đủ ăn.
Si quan hậu cần: "Thôi được, vậy thì theo như cô nói."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Làm phiền mọi người."
"Nói gì vậy, cô cũng vì chúng tôi." Đồn trú quân thành phố Cáp mở trại chăn nuôi, đồn trú quân Mạc Hà bọn họ chiếm bốn phần lợi nhuận, đây vẫn là kết quả sau vài lần tranh cãi, so với đồn trú quân Thanh Sơn, đồn trú quân thành phố Cáp rõ ràng là mạnh mẽ hơn.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, nói xong chuyện chính, sĩ quan hậu cần liền hỏi: "Bên đó chắc không dễ ở chứ?" Anh ấy biết đồn trú quân thành phố Cáp, đồn trú quân tỉnh mà, rất kiêu ngạo.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, đưa ra một câu trả lời gián tiếp.
Khu nhà dân vẫn như cũ, Triệu Xuân Lan bận rộn trong nhà, Triệu Ngọc Lan đang chăm con, Thẩm Thu Mai ở trại chăn nuôi.
Lời này vừa nói ra, sĩ quan hậu cần cười: "Mỗi lần cô quay về, đồn trú quân Mạc Hà chính là nhà mẹ đẻ của cô, cánh cửa nhà mẹ đẻ luôn mở rộng chào đón cô."
Đây mới là điều làm cô cảm thấy vui mừng, nơi đây mới thực sự là nhà mẹ đẻ, không sai chút nào.
Người ta nói, người đi trà lạnh, nhưng ít nhất ở đồn trú quân Mạc Hà, cô không cảm nhận được điều đó.
Lời này nói ra, Thẩm Mỹ Vân cảm động không thôi: "Cảm ơn."
Nhân lúc bên này đang kiểm đếm, chất hàng lên xe, Thẩm Mỹ Vân tranh thủ thời gian quay về khu nhà dân một chuyến.
"Đồn trú quân Mạc Hà chúng ta thân thiết hơn."
Thẩm Mỹ Vân cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, lại gặp Triệu Xuân Lan, cô suy nghĩ một chút: "Thời gian hơi gấp gáp, em chỉ lén về thăm mọi người, rồi chuẩn bị rời đi"
Thẩm Mỹ Vân lặng lẽ đi một vòng, không định làm phiền ai, chuẩn bị rời đi, nhưng không ngờ, Triệu Xuân Lan vừa lúc ra ngoài đổ rác, lại gặp Thẩm Mỹ Vân, cô ấy vô cùng ngạc nhiên: "Mỹ Vân, là em phải không?”
Cô ấy chạy vài bước đuổi theo: "Em về rồi? Sao không nói với chị một tiếng để chị đi đón em."
Nơi đây mọi thứ vẫn như cũ.
Sau khi vào nhà, Triệu Xuân Lan rót nước cho cô, vẫn không quên hỏi: "Em ở đồn trú quân thành phố Cáp sống thế nào?"
Triệu Xuân Lan kéo cô quay về: "Đi đi đi, vào uống cốc nước, dù sao cũng về nhà rồi, sao có thể không vào nhà chứ."
"Đây là đạo lý gì chứ."
"Em thế này là không được rồi."
Thẩm Mỹ Vân: "Cũng được."
Hơn nữa, bên đó còn chưa có nhân lực có thể sử dụng, cho nên hầu như cô phải tự ra tay, đương nhiên cũng phải lo lắng nhiều hơn.
Đúng là quá bận.
Triệu Xuân Lan đưa cho cô một cốc nước đường ngọt lịm: "Nhìn em cau mày kìa, có phải quá bận không?" "Nhìn là biết em sống không vui rồi."
Thẩm Mỹ Vân từ đầu đến cuối đều không ngừng nghỉ, cô xoa xoa trán: "Xưởng mới vừa thành lập, có rất nhiều việc phải làm."
Nhưng so với sự chất phác của đồn trú quân Mạc Hà, rõ ràng đồn trú quân thành phố Cáp thực dụng hơn, chỉ là lời này Thẩm Mỹ Vân không tiện nói ra.
Triệu Xuân Lan thở dài, muốn nói chị bằng cô quay về, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Sao có thể quay về chứ.
Đến đồn trú quân thành phố Cáp là để tìm kiếm tương lai, dù sao cũng là đồn trú quân tỉnh, không biết tốt hơn đồn trú quân Mạc Hà bọn họ bao nhiêu lần.
Chuyện công việc, cô ấy cũng không giúp được gì, đành hỏi đến Miên Miên: "Miên Miên bên đó thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận