[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1902: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Sáu Xuyên Không 4

Chương 1902: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Sáu Xuyên Không 4Chương 1902: Ngày Thứ Hai Trăm Mười Sáu Xuyên Không 4
"Sao vậy? Ăn ngon lắm.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, đè thấp giọng nói: "Em ăn không vô." Lươn và rắn, cô đều không có cách nào ăn nồi.
Thấy cô thật không muốn, Quý Trường Tranh lúc này mới không miễn cưỡng, Hướng Hồng Anh bên cạnh nói một câu: "Con lươn này nấu lên cực kỳ ngon, ngoài cháy trong mềm."
Thẩm Mỹ Vân cười khổ một tiếng: "Em không dám." Cô xắn tay áo lên: "Chị xem em nổi da gà rồi này."
Nhắc tới loại động vật thân mềm này, cô sợ đến mức ăn không được.
Quả nhiên đúng như cô nói, da gà nổi đầy cánh tay trắng mịn.
Lần này, Hướng Hồng Anh đã thật sự tin tưởng: "Em cái này -" nghẹn thật lâu, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Tuy rằng không ăn lươn, nhưng là những món ăn khác Thẩm Mỹ Vân cung ăn không ít, bữa cơm này coi như là cô ăn rất thoải mái.
Cô cũng đã lâu không trở về Bắc Kinh, tính ra cũng đã hơn một năm, ra ngoài xem một chút cũng không tệ.
Buổi chiều, Miên Miên được bà Quý dẫn đi, nói là muốn dẫn cô bé đi mua quần áo.
Quý Trường Tranh: "Em muốn đi đâu?"
Buổi sáng ngủ ngon, buổi chiều cũng không thể ngủ tiếp, nếu không buổi tối chắc chắn ngủ không được.
Thẩm Mỹ Vân không cần trông con, không cần đi làm, cũng không cần nấu cơm, hiếm khi rảnh rỗi, cô nói với Quý Trường Tranh: "Buổi chiều chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?"
Thẩm Mỹ Vân: "Đi xe điện dạo một vòng." Dù sao, không cần chính mình nấu, không cần chính mình dọn dẹp, trực tiếp ăn có sẵn, đây là chuyện tốt cho con mọt lười như cô.
Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ: "Cũng không cần ngồi xe điện, cứ đi bộ như thế này đi." Thật sự là một tên đầu gỗ, nếu là đổi người khác đến, sợ là cô sẽ rất tức giận, nhưng là người này là Quý Trường Tranh.
"Đi thôi."
Thẩm Mỹ Vân cúi đầu ừ một tiếng. Ra khỏi ngõ hẻm, bốn phương thông suốt, khắp nơi đều là đường, Quý Trường Tranh hỏi Thẩm Mỹ Vân: "Chúng ta đi đâu?"
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, cầm áo khoác ngoài, mặc lên người, lại cầm cho Thẩm Mỹ Vân một cái khăn quàng cổ, nhìn Thẩm Mỹ Vân choàng khăn xong, lúc này mới thuận thế nhét tay cô vào trong túi.
Quý Trường Tranh nhướng mày: "Nghe lời vợ, là truyền thống mỹ đức của nhà họ Quý."
Ngay cả giọng nói cũng dịu dàng.
Thẩm Mỹ Vân đưa tay gãi lòng bàn tay Quý Trường Tranh: "Anh có muốn nghe lời như vậy không?"
Anh nghiêng đầu nhìn cô, cổ áo dựng thẳng che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một khuôn mặt quá mức anh tuấn: "Đều nghe lời em."
Lời này làm Thẩm Mỹ Vân cười khúc khích: "Vậy em trở về phải hỏi mẹ, ba có phải như vậy hay không."
Có chồng săn sóc, ba mẹ chồng hiền lành, chị em dâu tuy rằng hơi nhiều, nhưng để nói bọn họ xấu tính thì không đến mức đó, đơn giản chính là lúc nhiều người, sẽ hay trêu chua ghen tuông hơn một chút.
Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút, nói: "Cũng chỉ có lễ mừng năm mới mọi người mới có thể gặp nhau, ngày thường các anh em của anh trên cơ bản đều đóng cửa sống cuộc sống của mình. Trừ phi dưới tình huống có việc, đại đa số mọi người đều mang trạng thái không quấy rầy lẫn nhau." Nhưng người nhà họ Quý nhiều, nơi nào nhiều người nghĩa là nhiều thị phi, chớ nói chỉ là, cô còn có nhiều chị em dâu như vậy, mỗi người đều chú ý nhất cử nhất động, đều đủ để cô sống sượng cứng cả mấy ngày Tết.
Những lời này anh không nói ra, Thẩm Mỹ Vân lại nghe hiểu, cô cười cười: "Ba mẹ là người rất tốt, cũng rất hiện đại, tất nhiên em dám đùa giỡn với bọn họ."
Thẩm Mỹ Vân cúi đầu ừ một tiếng, nắm ngón tay Quý Trường Tranh chơi đùa: "Em biết, trạng thái hiện giờ, em đã rất thỏa mãn rồi."
Quý Trường Tranh: "Xem ra lá gan của em thật lớn, cũng dám đi đùa giỡn với ba mẹ." Nói thật, anh lại rất thích nhìn Thẩm Mỹ Vân như vậy, nếu cô có thể đùa giỡn với ba mẹ, vậy cũng có nghĩa là, đối phương đã coi nhà họ Quý là nhà của mình, ở nhà họ Quý sẽ không cẩn trọng, khẩn trương đến đáng thương nữa.
Không ảnh hưởng đến toàn cục mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận